Tâm ý mà Vạn Lam Hinh dành cho Dương Ân, e là kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Giữa bọn họ, nếu nói chỉ là tình cảm tỷ đệ thì cũng đúng nhưng trong đó lại có một chút gì đó vượt quá sự thân mật giữa tình cảm tỷ đệ rồi.
Dương Ân cũng đang đau đầu vì chuyện này, hắn coi Vạn Lam Hinh như chị ruột, nhưng nếu một ngày nào đó cô ta kết hôn với một người đàn ông khác, e rằng hắn cũng không thể chịu đựng được.
Không thể không nói, đàn ông đều có một đức tính chung là đều muốn chiếm phụ nữ đẹp làm của riêng mình, không nguyện ý để nàng lao vào vòng tay của kẻ khác.
Dương Ân nhanh chóng lấy ra Huyền Dịch đan, chuyển hướng sự chú ý của Vạn Lam Hinh: “Đây là Huyền Dịch đan, chính là loại đan dược mà tỷ cần nhất vào lúc này, có thể giúp tỷ trở thành bậc vương giả”.
Đan dược này có một đường đan vân, chất lượng tốt hơn viên không có đan vân mà hắn đã đưa cho Tào Kiến Đạt nhiều.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy viên đan dược này, Vạn Lam Hinh liền vui vẻ cười nói: “Nói như vậy, có nó rồi thì ta liền có thể đột phá cảnh giới Địa Hải sao?”
Dương Ân nói: “Chỉ có thể đảm bảo được trên 50%, vẫn phải xem tỷ tích lũy có đủ hay không!”, dừng lại một lúc, hắn lại nói: “Ta cảm ứng được khí tức của tỷ đã rất dồi dào rồi, nếu muốn lập tức đột phá cảnh giới cao hơn, đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.
Huống hồ ta còn có một món đồ nữa có thể giúp tỷ thành công”.
Nói xong, hắn liền lấy thủy huyền châu ra.
Vạn Lam Hinh tu luyện thủy huyền khí, thủy huyền châu này đối với cô ta mà nói cũng có tác dụng rất lớn.
Vạn Lam Hinh có thể cảm nhận được sức mạnh của thủy huyền châu đang chuyển động, cô ta bị những điều bất ngờ do Dương Ân liên tiếp mang đến làm cho bất ngờ và vui mừng tới nỗi không biết nên biểu đạt thế nào.
Kể từ khi Dương Ân tái xuất, cô ta luôn được hắn giúp đỡ suốt quãng đường này, cô ta còn có thể có yêu cầu quá đáng gì nữa chứ?
Vạn Lam Hinh lập tức ôm chầm lấy Dương Ân, định hôn lên miệng của hắn.
Lúc này Mộng Băng Tuyết không chịu được nữa, hàn khí tỏa ra từ khắp người cô ta ngay lập tức muốn đóng băng cả lều này.
“Băng Tuyết, không được!”, Dương Ân vội vàng truyền đạt ý niệm.
Hai người bọn họ có thể nói là tâm ý tương thông, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng ý niệm của hắn, sau khi nhận được ý chỉ mà Dương Ân truyền đạt, cô ta liền khắc chế hàn ý, vụt bay ra khỏi lều.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô ta cảm thấy đau lòng vô cùng, tâm trí như muốn vỡ tung tựa như có kí ức nào đó đang ùa về trong đầu.
Dương Ân cảm thấy sự khác lạ của Mộng Băng Tuyết, không thể không đẩy Vạn Lam Hinh ra và nói: “Tỷ, xin lỗi, ta phải đi xem cô ấy thế nào!”
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Mộng Băng Tuyết.
Chỉ còn lại Vạn Lam Hinh ở lại với vẻ mặt u oán, cô ta khẽ thở dài nói: “Đệ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, sau này sẽ càng có nhiều nữ nhân thích, có lẽ người tỷ tỷ như ta đây dần dần trở nên dư thừa rồi”.
Cô ta không nhịn được mà siết chặt đan dược và Thủy Huyền châu trong tay, cô ta muốn ngay lập tức đột phá cảnh giới Địa Hải.
Dương Ân đuổi theo Mộng Băng Tuyết đến trong dãy núi, cô ta đang ôm đầu hét lên một tiếng chói tai: “A a a!”
Cô ta rất thống khổ, hàn khí toát ra từ cơ thể cô ta đã đóng băng cây cối, hoa cỏ xung quanh.
Dương Ân có huyền tinh khí Sương Tuyền bên người nên vẫn có thể chịu đựng được hàn khí này, nếu như đổi lại là bậc vương giả khác ở đây thì chắc