“Không chấp nhận được là phải!”, Tống Lý Duệ nói, ngừng một chốc ông ta lại nói: “Ban đầu, sau khi làm xong mấy chuyện này rồi thì mấy đứa nên diệt cỏ tận gốc, đây cũng là lý do tại sao ta và Phúc An Vương bắt tay với nhau để tiêu diệt Dương gia.
Nếu không phải là vì Dương Nghĩa, Hoàng thượng ra tay áp chế thì Dương gia đã biến mất rồi.
Vợ chồng Dương Trấn Nam không đáng bị bắt, còn Dương Ân và Dương Nghĩa bị thủ đoạn của hai đứa giày vò.
Vốn dĩ bọn hắn cũng không sống quá nửa năm nhưng tiếc là cuối cùng trở thành tai họa, đây cũng là chuyện ta không ngờ đến”.
“Vậy giờ phải làm sao?”, Tống Hữu Minh hỏi.
“Con đừng hỏi chuyện này nữa, ta tự có cách riêng của mình, trong khoảng thời gian này, con cứ thành thật ở nhà đừng đi gây chuyện nữa”.
“Vậy chuyện của con và Kiều Diễm thì sao?”
“Con không muốn hôn lễ trở thành lễ tang thì phải tổ chức ngay bây giờ!”
“Cha, sao cha lại nói thế, dù hắn có nghịch thiên, chẳng phải chúng ta còn ca và tỷ đó sao? Hắn dám làm gì chúng ta”.
“Con thì biết cái gì, lui xuống cho ta”.
...!
Cấm địa hoàng cung, Vương thành.
Bây giờ Hoàng thượng đang nghe hí khúc ở sau vườn hoa, bên cạnh không có một phi tần nào nghe cùng mà chỉ có một cô gái dung mạo xinh đẹp yên lặng ngồi cạnh thưởng thức cùng ông ta.
Khi hí khúc kết thúc, Hoàng thượng phất tay để đoàn ca múa lui xuống, chỉ còn lại ông ta và cô gái đó.
Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh dịu dàng nói: “Hiểu Hàm, hí khúc này hay không?”
Cô gái chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên đáp: “Cũng hay, chỉ là khúc này hơi cũ”.
“Con đó, vẫn mồm mép như thế, chỉ sợ phải tìm đệ nhất âm kỹ của Vương thành đến hát mấy khúc cho con thì mời tạm hài lòng!”, Hoàng thượng khẽ nói.
“Không cần đâu, phụ hoàng ngày nào cũng bận rộn xử lý cả trăm công ngàn việc mà có thể dành thời gian nghe hí khúc chung với nữ nhi thế này đã là quý lắm rồi, nữ nhi nào yêu cầu nhiều thế.
Để con bóp vai cho phụ hoàng!”, cô gái quan tâm nói.
“Haizz, có thể có được nữ nhi tri kỷ quan tâm chăm sóc như con, phụ hoàng cũng thật không nỡ xa con”, Hoàng thượng thở dài.
“Phụ hoàng nói gì thế, con sẽ luôn ở bên cạnh người mà!”, cô gái như thể nghe ra ẩn ý bên trong, vẻ mặt càng thêm buồn bã.
“Con gái lớn rồi phải gả cho người ta!”
…
Không lâu sau, một thánh chỉ được đưa đến cho Dương phủ vừa mới được mở phong ấn.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng ân mênh mông, Hoàng thượng ban cho lương duyên, gả công chúa Đường Hiểu Hàm cho trấn hộ tướng quân, Thiếu Ân Bá tước Dương Ân…”.
Thái giám lớn giọng tuyên đọc thánh chỉ trong Dương phủ vắng vẻ, giọng nói vang vọng.
Đôi vợ chồng trung niên trong phủ kinh ngạc đến độ ngây người, một lúc sau họ mới quỳ xuống nhận thánh chỉ.
Mặc dù hai người được thả ra từ thiên ngục nhưng vẫn đang bị giám sát, họ nào dám không nhận thánh chỉ, huống gì đây là ban thưởng của Hoàng thượng, ai dám không nhận.
Thánh chỉ này vừa được ban xuống, tai mắt giám sát xung quanh Dương gia đều biến mất, cửa nhà quạnh quẽ lại trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều quan chức cứ đi ra đi vào, mang đủ thứ quá tặng cao cấp đến phủ.
Đôi vợ chồng này cũng không