Dương Ân vội vã chạy đến thành Trường Đà, cũng may thành này không quá lớn, dù có xảy ra một trận mưa máu cực lớn cũng không thể ngăn hắn cảm ứng được vị trí của đệ đệ.
Hai huynh đệ huyết mạch tương thông, huynh đệ gặp khó khăn nguy hiểm gì, hắn sẽ cảm thấy bất an.
Ngay lập tức, hắn cảm ứng được vị trí của Dương Nghĩa, kịp thời xuất hiện ở Mộ Dung gia, vừa lúc nhìn thấy Độc Nhãn Long lao đến để giết Dương Nghĩa, hắn cực kỳ tức giận, sức mạnh huyền khí mà hắn chứa trong đan điền cuồn cuộn nổi giận khiến Độc Nhãn Long run rẩy.
Độc Nhãn Long ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên có nét giống Dương Nghĩa xuất hiện ở đây, thầm kinh ngạc: “Hắn… hắn là Dương Ân?”
Dương Ân giết cả người trong top mười bảng xếp hạng Độc Thủ, danh tiếng của hắn đã được lan truyền rộng rãi trong nội bộ cao thủ bảng xếp hạng Độc Thủ, hầu hết mọi người đều từng thấy ảnh chân dung của Dương Ân để sau này tránh gặp phải người như thế.
Độc Nhãn Long chẳng qua chỉ là vương giả đứng thứ mười mấy trong bảng xếp hạng Độc Thủ, không thể nào so với mười người đứng đầu, sau khi thấy Dương Ân, sao gã ta không sợ cho được.
“Giết!”, Dương Ân không đợi Độc Nhãn Long phản ứng lại đã từ trên cao đạp Độc Nhãn Long một cú.
Chân phong thần.
Sức mạnh của cú đá này chứa cả đòn tấn công thiên phú, mang theo chất lỏng và máu ở xung quanh đạp xuống trúng ngay đỉnh đầu Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long hoảng sợ, không thèm suy nghĩ là đã vung móc sắt của gã ta lên trời muốn chặn lại sức mạnh cú đá của Dương Ân.
Ầm ầm!
Thế nhưng sức của Độc Nhãn Long không so được với Dương Ân, móc sắt bị đá đứt gãy từng đoạn, chân vẫn đạp trúng mặt gã ta khiến máu chảy ròng ròng, gã ta lảo đảo ngã xuống.
Ba vương giả trong bảng xếp hạng Độc Thủ vừa tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi co rút, ánh mắt thoáng qua vài phần kinh ngạc và hoảng hốt.
Độc Nhãn Long là đại ca của chúng, đã đạt đến cảnh giới Địa Hải trung cấp, mạnh hơn chúng nhiều mà cũng không thể đánh lại một cú đá, quả thật khiến chúng hoảng sợ.
Dương Ân không rảnh để ý đến chúng, trong mắt hắn những kẻ này đều là người chết, không thể thoát khỏi hắn, hắn càng quan tâm đến tình trạng của đệ đệ của hắn hơn.
Dương Nghĩa đang rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ và đau thương, cứ nói không ngừng: “Trả mạng của thê tử ta đây! Trả thê tử cho ta!”
Tai Dương Ân rất nhạy, sau khi nghe cậu ấy nói, Dương Ân lẩm bẩm nói: “Em… Em dâu chết rồi sao?”
Thê tử của Dương Nghĩa tức là em dâu của hắn, người làm ca ca là hắn đây vẫn chưa kịp đến gặp mặt, chưa kịp tặng quà thì cô gái ấy đã chết?
Dương Ân cảm thấy cực kỳ khó chịu, nỗi hổ thẹn lập tức trào dâng.
Nếu hắn đến sớm một ngày thì đã không xảy ra chuyện đau thương thế này.
“Các ngươi đều đáng chết!”, Dương Ân quay đầu lại nhìn Độc Nhãn Long và ba vương