"Ta biết hoàn cảnh của cô, hoàn cảnh của cô không tốt nên mới gả tới đây, chồng cô đã chết, người nhà chồng cũng không muốn nhận cô, cho là cô khắc chồng, sớm muốn đem cô đuổi ra khỏi cửa, nhưng cô trinh liệt, vẫn muốn giữ phụ đạo, cha ta là một người có trách nhiệm, cho nên ta muốn tìm một người phụ nữ có trách nhiệm chăm sóc cho ông ấy cả đời, nếu như cô đồng ý, thì từ bây giờ trở đi cô chính là trưởng trấn phu nhân, không có bất cứ kẻ nào dám nói nửa lời đàm tiếu, ta cũng sẽ thay cô giải quyết chuyện của nhà chồng cùng nhà mẹ của cô", Tôn Đẩu thấy Giang Tâm Thanh không đáp lời thì liền nói ra điều kiện.
Giang Tâm Thanh sau khi nghe xong liền mở miệng nói: "Được, nếu như cậu có thể làm cho bọn họ im miệng, ta sẽ đồng ý với cậu".
Giang Tâm Thanh cũng không nghĩ đến chuyện thủ tiết, cô ta chỉ không muốn bị người khác chỉ trích nhục mạ, nếu như Tôn Đẩu có thể thay cô ta giải quyết hết những chuyện đó thì cô ta cũng có thể giải thoát, hơn nữa làm trưởng trấn phu nhân cũng rất có thể diện, cô ta không ngốc, tất nhiên cũng không muốn từ chối.
"Rất tốt, sau này cô chính là mẹ kế của ta, nếu như cô dám làm chuyện có lỗi với cha ta, thì kết quả của cô cũng sẽ giống như trưởng trấn cũ", Tôn Đẩu thâm sâu nói.
Giang Tâm Thanh biết mình nên làm như thế nào, liền gật đầu thật sâu một cái, đón nhận số mệnh an bài một cách bất ngờ.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Tôn Đẩu liền trở về nhà, chuẩn bị cho cha mình dọn vào nhà mới.
Trong hai ba ngày nay, Tôn Đại Danh được Dương Ân chăm sóc, vết thương trên người đã hồi phục tới mức gần như ông ấy không còn cảm thấy gì nữa, tinh thần của ông ấy cũng khá hơn rất nhiều, vẻ ngoài đã không còn là một ông già đau thương tàn tạ nữa, đồng thời, ông ấy cũng biết những chuyện mà con trai mình đã làm trong mấy ngày nay, không biết nên hình dung tâm tình của ông ấy ở giờ khắc này như thế nào mới đúng, có yên tâm, có đau lòng, có cảm khái...!
Tôn Đẩu trở về nhà, nhìn thấy Tôn Đại Danh đã khá hơn rất nhiều, nên hắn ta liền hướng về phía Dương Ân cảm kích nói: “Đại ca, cảm ơn huynh”.
"Có thời gian rảnh rỗi cảm ơn ta, chi bằng huynh nói chuyện với cha mình nhiều hơn đi", Dương Ân cười đáp lại, sau đó để lại không gian cho hai cha con Tôn Đẩu và Tôn Đại Danh nói chuyện.
.
Chap mới luôn có tại -- trumtruye И.
VЛ --
“Cha, con trai bất hiếu!”, Tôn Đẩu quỳ xuống trước mặt Tôn Đại Danh nói.
Tôn Đại Danh đỡ Tôn Đẩu dậy nói: "Tên nhóc ngốc này, con không có bất hiếu, là do cha vô dụng mới khiến cho con chịu khổ".
Hai mắt của ông ấy ngấn nước, muôn vàn cảm khái, không ngờ được con trai mình có thể mang cường thế trở về đúng như lời mà nó từng nói.
"Cha, sau này cha chính là trưởng trấn Tôn Thị, con cũng đã tìm được một người phụ nữ chăm sóc cho cha, nếu như cha thấy không đủ, con liền dẫn cha đến vương thành sinh sống cũng không thành vấn đề, đại ca của con là trung tướng trẻ tuổi nhất trong hoàng triều, hay còn gọi là Thiếu Ân bá tước, con đây cũng đã là vương giả, không còn kẻ nào dám tùy tiện ức hiếp chúng ta nữa", Tôn Đẩu tự hào nói với cha mình.
Bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ cuối cùng hắn ta cũng có thể vinh quy bái tổ,