Lúc đầu, Mạnh Hà Lương còn muốn dựa vào sức mạnh của tám Ưng Kị để chiến đấu với đối phương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn mất hết dũng khí đó.
Ưng Vương bây giờ của Phi Ưng Kị bọn họ được gọi là “Tiểu Ưng Vương” còn là đồ đệ của Bạch Mi Ưng Vương.
“Phó ngục Liệt, đây là chuyện xảy ra trong ngục của các ngươi.
Chuyện làm sao để hiếu kính vị đại nhân này do ngươi phụ trách, Phi Ưng Kị chúng ta không dám lạm quyền!”, Mạnh Hà Lương vội vàng quay đầu nhìn Liệt Phong nói.
Liệt Phong thật sự rất muốn chết, lão ta còn đang muốn trở thành trưởng ngục mà bây giờ còn chưa thực hiện được thì đã chọc vào một sát tinh thì còn sống yên ổn được sao?
“Đại nhân, hay là chúng ta chuyển tới biệt viện.
Ta sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon cho ngài, còn có cả linh dược, tin rằng sẽ giúp thân để của đại nhân khôi phục nhanh hơn một chút”, Liệt Phong bình tĩnh lại, tỏ ra vẻ lấy lòng.
“Được, ta cũng không làm khó các ngươi”, Vương Cửu Trọng không chút do dự đồng ý.
Bây giờ, thứ hắn ta đang thiếu nhất là những đồ trị thương và tẩm bổ, có thể mượn lực của Liệt Phong lấy được một ít đồ tốt, giúp cho mình nhanh chóng phục hồi, cũng chính là nguyên nhân hắn ta phá vỡ thạch thất.
Hắn ta chưa từng muốn ở mãi cái chỗ gà không thèm ỉa này với Dương Ân mà từ từ phục hồi.
Vương Cửu Trọng và Liệt Phong cùng nhau rời đi.
Từ đầu tới cuối, hắn ta chưa từng liếc Dương Ân một cái, dường như đã không còn biết đến sự tồn tại của hắn.
Vẻ mặt Dương Ân vẫn luôn treo nụ cười tươi rồi đưa mắt tiễn Vương Cửu Trọng rời đi, trong lòng cũng không hề chán nản.
Hắn còn mong Vương Cửu Trọng mau mau cút đi chứ không muốn bên người lúc nào cũng có một quả bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể phát nổ đoạt mệnh bọn họ.
Đương nhiên, Mạnh Hà Lương cũng đi theo mấy người Liệt Phong rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta vẫn không quên liếc nhìn Dương Ân một cái, mà Dương Ân dường như cũng nhận ra ánh nhìn của Mạnh Hà Lương nên cũng nhìn lại nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Khi tất cả mọi người đều đã đi rồi, Khỉ Gầy thở phào nhìn Dương Ân nói: “Đại ca, đó chính là Vương giả đã đột phá cảnh giới Nhân Tướng sao? Ép ta không thở nổi!”
“Đúng vậy, đây chính là khí khái của Vương giả, hơn nữa Vương giả đang bị thương nặng mà đã khiến chúng ta không thở được rồi.
Nếu hắn ta hoàn toàn phục hồi thì chỉ sợ hắn ta mà tức giận thì tất cả đều chết!”, Dương Ân cảm khái nói, sau đó hắn làm một động tác giơ một nắm đấm thắng lợi lên trời rồi nói: “Hắn ta đã già rồi, tương lai sẽ là thiên hạ của chúng ta!”
Hai mắt Khỉ Gầy phát sáng: “Đúng vậy, tương lai là của chúng ta!”
Đáng tiếc, bốn phía đều là xác chết, không có người nào, nếu không nhất định là sẽ mắng bọn họ thần kinh, thân là hai tên ngục nô thấp hèn mà dám cuồng ngôn, thật là câu chuyện cười vỡ bụng.
Nhưng vẫn còn một người tin vào câu chuyện cười này, đó là một thiếu nữ đang ôm con chó nhỏ màu đen!
…
Dưới lời kêu gọi của Khỉ Gầy, rất nhiều ngục nô lại xây một thạch thất mới.
Theo ý của Dương Ân là xây ba thạch thất, hắn tin rằng theo tình hình hiện tại sẽ không có ai dám nói ra nói vào điều gì, coi như là mượn chút uy thế của Vương Cửu Trọng.
Khỉ Gầy nói nằm trong hang của mình vẫn thoải mái hơn, không muốn ở trong thạch thất nhưng thực ra là hắn ta không có cái gan này.
Còn Tiểu Man thì càng