Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh trước giờ luôn là tiểu thư công tử sang quý bậc nhất trong Vương thành, từ trước đến giờ luôn được người khác nhường đường cho, không có ai dám bảo bọn họ nhường đường.
Lần này, bọn họ đột nhiên gặp phải cuộc tấn công nguy hiểm đáng sợ như vậy ở ngoài thành, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hai người Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh đồng loạt ngã từ trên lưng ngựa xuống, đối mặt với sự tấn công của hàng trăm binh lính, cả hai đều cảm thấy bản thân như sắp chết.
Tùy tùng của hai người bọn họ không ít, nhưng so với đám quân chính quy này thì giống như là năm bè bảy mảng.
Một khi xông lên thì lập tức tan tác hỗn loạn, căn bản là không thể tạo nên sức mạnh để ngăn cản, ngay cả người dẫn đầu tùy tùng cũng đều bất lực, không thể làm gì được.
Bọn họ bị quân đội tách ra, tấn công loạn xạ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hàng trăm con ngựa lao về phía hai người Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh, bọn họ bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần ngay tại chỗ rồi.
Nếu như hai vị này xảy ra chuyện gì bất trắc, bọn họ chỉ có một con đường chết.
May mắn thay, đoàn quân này được huấn luyện tốt, dưới sự tấn công một cách cường thế, rất nhiều con ngựa đều nhảy qua người Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh mà không hề giẫm chết hai người bọn họ ngay tại chỗ.
Lộc cà lộc cà lộc!
Tiếng móng ngựa dồn dập tựa như tiếng sấm vang rền, hết trận này đến trận khác, không ngừng vang lên ở đây.
Cảnh tượng này vô cùng kích thích, nếu như có một chút sơ sẩy, những con ngựa chạy với tốc độ không đồng đều này chắc chắn sẽ giẫm hai người bọn họ nát thành tương.
Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh đều ôm lấy đầu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trong lòng cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Sau khi đám người của quân đội đều đã đi xa, bọn họ vẫn núp tại chỗ không ngừng kêu khóc, quả nhiên là đã bị dọa sợ đến mức kinh hồn bạt vía.
Người dẫn đầu tùy tùng kia thận trọng bước tới nói: “Quận chúa, Tống thiếu gia, bọn...!bọn họ đã đi xa rồi, không sao, không sao nữa rồi!”
Người dẫn đầu tùy tùng này gọi một hồi lâu, Tống Hữu Minh mới hoàn hồn lại, gã ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân không hề xảy ra chuyện gì đáng ngại, vẻ mặt mới dịu lại một chút nhưng nước mắt nơi khóe mắt vẫn đang rơi, đũng quần sớm đã ướt mem rồi, mùi khai bốc ngất trời.
“Ta...!ta không sao rồi?”, Tống Hữu Minh vẫn chưa ý thức được sự nhếch nhác của bản thân, hồn bay phách lạc lẩm bẩm nói.
“Không sao, không sao rồi, bọn họ đều đã đi rồi!”, người dẫn đầu tùy tùng kia lại an ủi.
Lúc này Tống Hữu Minh mới hoàn toàn hoàn hồn lại, gã đứng dậy, giơ cao lòng bàn tay, tức giận tát người dẫn đầu tùy tùng kia một cái một, một tiếng “bốp” vang lên tại chỗ.
Người dẫn đầu tùy tùng kia không dám né tránh, chỉ có thể kiên cường nhận lấy cái tát này.
Tống Hữu Minh chỉ vào hắn ta chửi rủa: “Phế vật, đồ phế vật nhà ngươi! Ngươi để đám người đó lăng nhục chúng ta như thế này sao!”
Người dẫn đầu tùy tùng kia nào dám đáp lại nửa câu, quỳ xuống cầu xin tha thứ nói: “Xin Tống thiếu gia tha tội, cầu xin Tống thiếu gia tha tội!”
Những tùy tùng khác cũng quỳ xuống, không dám thở mạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc Tống Hữu Minh vẫn còn muốn tiếp tục chửi rủa, gã mới lại nhớ tới Đường Kiều Diễm, nhanh chóng bước về phía cô ta, ôm người vào lòng an ủi nói: “Quận chúa không sao rồi, không sao nữa rồi, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta đây.”
“Huhu… ta… ta cứ tưởng rằng mình sắp chết rồi!”, Đường Kiều Diễm ngả vào vòng tay của Tống Hữu Minh bật khóc, trong lòng cảm thấy đã phải chịu rất nhiều sự ủy khuất.
“Không sao, không sao nữa rồi, chúng ta trở về trước đã, nhất định phải