Cảnh Kiện đã đi cùng Dương Ân từ đầu, làm sao có thể để cho người khác cướp đi cơ hội này được, cho dù đối phương có là Dược Vương cũng không ngoại lệ.
"Hai chúng ta cùng nhau xem đi", Hàn Khánh Khiêm tuy già nhưng da mặt vẫn rất dày, không hề để ý đến chuyện cấp bậc nữa.
Cảnh Kiện cảm thấy thật không nói nên lời.
Dương Ân nói: "Hàn lão, ông hãy cho người mang dược liệu từ Dược Khố sang hội trường luyện đan giúp ta, lần này ta sẽ luyện ra cho hoàng thất một ít đan dược, để không phụ lòng hoàng thượng đã sắc phong danh hiệu cho ta".
Không thể không nói Dương Ân rất tinh ranh, hắn phải luyện đan ở đây dưới danh nghĩa là luyện đan cho hoàng thất thì mới có thể sử dụng dược liệu của Dược Khố, đỡ tốn thời gian hắn bôn ba bên ngoài tìm dược liệu.
Mặc dù dược liệu ở đây phần lớn đều đã bị Dược Vương các lấy đi, nhưng cũng còn lưu lại không ít thứ tốt, ít nhất cũng đủ để cho hắn dùng lúc này.
Sau này Dược Vương các sẽ không còn có cơ hội để tới đây lấy dược liệu nữa, hắn có thể sử dụng không giới hạn nguồn dược liệu ở đây, đây là lợi ích khi hắn được phong làm dược tế ti Vinh Diệu, thậm chí phúc lợi còn càng lúc càng tốt hơn khi hắn có thêm thân phận thiên dược sư.
Hắn không giống như Dược Vương các chỉ biết nhận mà không biết cho, tỉ lệ luyện thành đan dược của hắn cực cao, chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ đan dược cho hoàng thất, phần lớn còn lại tất nhiên sẽ nằm trong túi của hắn rồi.
Hàn Khánh Khiêm không nghi ngờ lời nói của Dương Ân, ông ta biết rõ Dương Ân muốn làm gì, sẵn sàng nghe theo lời dặn dò của Dương Ân, ấn tượng của ông ta đối với Dương Ân vẫn tốt hơn so với người của Dược Vương các.
Bên trong hội trường luyện đan của Dược Khố cũng có một khu đất không hề đơn giản, mặt đất được lát bằng đá Xích Cương cực kỳ cứng rắn, lại có thêm trận pháp chống đỡ, sức mạnh bình thường không thể nào đánh nát mặt đất ở chỗ này, hơn nữa ở đây còn có bốn khúc gỗ Tụ Lôi, chính là loại gỗ cấp thiên hiếm thấy có thể tụ tập năng lượng của thiên lôi.
Loại gỗ Tụ Lôi này chính là vật hộ pháp phải có của các luyện dược sư cao cấp, chúng có thể hấp thu lôi điện, làm giảm sức công phá của thiên lôi, một khi đan kiếp kéo tới thì chúng chính là vật bảo vệ mạng sống cho các luyện dược sư.
Tiểu Hắc nhìn thấy mấy khúc gỗ này thì ánh mắt liền sáng rỡ, cũng may là nó đã có Thiên Ngoại Lôi Thạch rồi, nếu không thì nó chắc chắn sẽ lấy đi một khúc gỗ Tụ Lôi.
Hàn Khánh Khiêm chỉ vào mấy khúc gỗ Tụ Lôi mà cảm khái nói: "Dược Vương các từ lâu đã để ý đến chúng, nếu không phải do ta liều chết cầu xin hoàng thượng đến cùng, chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được chúng ở đây".
"Đây chính là gỗ cấp thiên, có ai mà không đỏ mắt khi nhìn thấy chúng đâu, ông có thể bảo vệ được chúng ở đây đã là công đức vô lượng rồi", Dương Ân chân thành nói, dừng một chút hắn còn nói: "Mấy ngày này tạm thời hãy dời gỗ Tụ Lôi đi nơi khác, ta không cần tới chúng".
Hàn Khánh Khiêm thuyết phục: "Thiếu Ân hầu tước vẫn nên giữ chúng lại đi, ngươi luyện đan chắc chắn sẽ dẫn đến đan kiếp, chúng có thể thay ngươi hấp thụ phần lớn sức mạnh của thiên lôi".
“Không cần, hãy dời chúng đi”, Dương Ân xua tay nói.
Hắn đang tu luyện Cửu Lôi Thối Thể thuật, cho nên cần mau chóng tích lũy năng lượng của thiên lôi, đột phá sâu vào cảnh giới Địa Hải cao cấp, sao có thể để cho gỗ Tụ Lôi hấp thụ bớt kia chứ.
Hàn Khánh Khiêm còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ đến