Ngồi bên trái của cô ta là một thanh niên đẹp trai, tóc mái xõa xuống che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại, trông vô cùng lạnh lùng, giống như khinh thường tất cả mọi thứ vậy.
Hắn ta mang đai lưng ngọc bích, chân mang giày màu mây xanh, sau lưng giắt theo một thanh đao lớn, bộ dáng giống y hệt một đao khách tuyệt thế.
Hoàn Tuấn Bác quả thật là một tay thiện nghệ khi sử dụng đao pháp, đã gần lĩnh hội được đao ý, nằm trong hàng ngũ 100 đệ tử nội môn xuất sắc nhất của núi Nga Mi, cường đại hơn Tống Tinh rất nhiều.
Người phụ nữ trung niên ngồi ghế trên với Tống tướng thì có thần thái rất bình thản, thân mặc một bộ y phục của đạo sĩ, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, cũng không quan tâm người khác đang nói gì.
Kỷ Lan Du là một chấp sự của núi Nga Mi, đã là một siêu cao thủ vượt qua cảnh giới Địa Hải, địa vị của bà ta ở núi Nga Mi cũng không hề thấp.
Lần này Kỷ Lan Du đại diện cho núi Nga Mi đến hoàng triều Đại Hạ để chọn lựa đệ tử ngoại môn.
Dựa vào thân phận của bà ta, thì bà ta nên đi tới hoàng thất hoặc học viện hoàng gia trước mới đúng, nhưng do Tống Tinh và Hoàn Tuấn Bác đã cầu xin cho nên bà ta mới đồng ý đến Tống phủ, đây là một chuyện hoàn toàn không phù hợp với quy củ.
"Cha, cha gọi con trở về gấp như vậy, có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không?", Tống Tinh hướng về phía Tống Lý Duệ hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ở nhà thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ có điều đệ đệ của con đã gây ra một ít phiền toái, cho nên bây giờ bị trả thù.
Ta chỉ có ba người các con, đệ đệ của con lại không có tiền đồ cao rộng giống như huynh tỷ của nó, chỉ cần nó ở lại hoàng triều làm một chức quan bình thường là ta đã vừa lòng lắm rồi, nhưng xem ra giờ đây ngay cả mạng của nó cũng khó có thể bảo toàn", Tống Lý Duệ tức giận nói.
Gần đây Tống Hữu Minh rất xui xẻo, không những bị quân đội dọa đến tè ra quần ở ngoài thành mà khi về nhà còn phát hiện ra bản thân bị mắc bệnh hoa liễu, loại bệnh này tuy không nguy hiểm đến tính mạng của gã, nhưng chính quận chúa Đường Kiều Diễm cũng đã bị nhiễm khi thông dâm với gã, vì vậy hôn sự của hai nhà mới tạm thời bị hoãn lại.
Phúc An Vương cho dù vẫn muốn liên thủ với với Tống tướng nhưng cũng sẽ không đem con gái của mình đẩy vào hố lửa, bởi vì bệnh hoa liễu chính là một nỗi nhục khó có thể rửa sạch.
"Hữu Minh sao vẫn còn gây chuyện, như vậy không được, từ nay về sau Tống gia ở giới phàm tục vẫn còn phải trông cậy vào nó mà", Tống Tinh nhíu mày nói: "Cha hãy nói cho con biết tình hình cụ thể là như thế nào đi, kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, ngay cả Tống gia mà cũng không nể mặt?"
Tống Lý Duệ nhân cơ hội này nói sơ qua về những hiềm khích giữa Dương gia và Tống gia, cũng không cố ý giấu diếm điều gì, dù sao chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ có đem sự tình nói ra rõ ràng thì ông ta mới có thể mượn thế lực đứng sau lưng con gái để xử lý chuyện này.
"Một võ binh nho nhỏ mà có thể đột phá thành vương chỉ trong một năm, kỳ ngộ này quả thật không đơn giản", Tống Tinh nói.
"Đâu chỉ không đơn giản, hắn còn trở thành thiên dược sư trẻ tuổi, ngay