Có người làm phản.
Rốt cuộc người này là ai mà lại dám to gan như vậy?
Ngoài Dương Trấn Nam cùng với kẻ gây ra đang chiến đấu ở phía trước hoàng cung ra, bên ngoài Vương thành đã có một nhánh quân đội gồm mười vạn quân đang bao quanh, vây Vương thành chặt chẽ tới mức một con kiến cũng không thể chui lọt.
Nhánh quân này xuất hiện từ lúc nào, đến vì nhận được mệnh lệnh của ai chứ?
Đây không phải là người ngựa của quân Trấn Man mà là một đội ngũ biên cương khác, bọn họ thuộc thế lực của một vị phiên vương.
Tên của vị phiên vương này là Ngô Tam Hào, ông là một vị vương tước khác họ.
Đại Hạ phân chia ra tước vị khác nhau: Vương, Hầu, Bá, Tử, Nam.
Vương tước được xếp đứng đầu.
Thông thường, những người có thể trở thành Vương tước sẽ là hoàng thúc chảy trong mình huyết mạch hoàng gia, hoặc đại thần từng lập được công lao to lớn vĩ đại thì mới có cơ hội đạt được tước vị tôn quý này.
Trong lịch sử của Đại Hạ, những đại thần có thể trở thành Vương gia khác họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Ngô Tam Hào có thể trở thành Vương khác họ cũng đủ để thấy ông ta sở hữu công lao hiển hách phi thường đến nhường nào.
Ngô Tam Hào trấn thủ phương Bắc, nắm trong tay 30 vạn quân, binh lực nhiều hơn thống lĩnh quân Trấn Man rất nhiều.
Ông ta với Tiên đế là bạn đồng cam cộng khổ, từng chịu mười tám nhát đao để cứu lão Tiên đế mà không chết, từ đó được phong là Vương gia khác họ, thậm chí còn sở hữu kim bài miễn tử.
Ông ta có quyền cao chức trọng, cho dù là đương kim Hoàng thượng gặp thì cũng phải kính trọng ba phần.
Ngô Tam Hào đang cưỡi trên một con ngựa mặt quỷ, dáng vẻ ông ta trông có vẻ chỉ mới khoảng năm mươi tuổi, nhưng thực tế đã hơn bảy mươi tuổi rồi, dáng người cường tráng dũng mãnh, trên người mặc một bộ giáp nặng, bên hông buộc đầu một con sư tử, chân mang ủng lửa, một tầng huyền khí mỏng quanh quẩn trên người, dông tố đều không thể làm ướt thân ông ta.
Xung quanh ông ta có tám đại chiến tướng vây quanh.
Tám đại chiến tướng này đều là vương giả cảnh giới Địa Hải, đã trải qua hàng trăm trận chiến, sát khí dày đặc.
Ánh mắt Ngô Tam Hào nhìn bức tường thành Vương thành uy nghiêm, ông ta lẩm bẩm: “Lão Hoàng thượng, người đi sớm, không nhìn thấy hai người con trai của mình đấu đá lẫn nhau.
Lúc người còn sống, thần có nói Phúc Thiên không có tầm nhìn xa, làm việc thiếu khí phách, cũng không phải là người phù hợp với ngôi Thiên tử, nhưng người nói hắn là trưởng tử, từ cổ chí kim, chưa từng có chuyện phế trưởng lập ấu nên vẫn theo lệ cũ đem hoàng vị truyền cho Phúc Thiên.
Mấy năm gần đây, những việc mà Phúc Thiên làm nhìn bề ngoài thì không vấn đề gì nhưng thực chất đây vẫn là kết quả của việc người đã giữ lại các lão thần phụ tá bên cạnh hắn, nếu như không có các lão thần này, hắn đã khiến Đại Hạ trở nên tối tăm rối loạn, nay Phúc An muốn đoạt hoàng vị, thần ủng hộ hắn.
Phúc An có khí phách kiêu hùng, biết co biết duỗi, là người có thể làm nên chuyện lớn, điều đáng tiếc duy nhất chính là quá coi trọng sự tư lợi, vậy thì tạm thời phải xem hắn có thể thành công hay không: Nếu như thành công, hắn có thể đưa Đại Hạ lên tới một tầm cao mới, nếu như không thể thành công thì khiến hắn biến mất triệt để, để Phúc Thiên tiếp tục đảm đương tiếp, Phúc Thiên sớm đã có ý tước bỏ tước vị của phiên vương, lần này thần liền sẽ cho hắn cơ hội này, có thể tước sạch binh quyền của lão thần hay không, vậy thì phải xem cục diện ngày hôm nay vậy”.
Ánh mắt Ngô Tam