Dương Trấn Nam, Khỉ Gầy, Quách Hiệp Phi và một số tướng sĩ đã liên thủ lại với nhau, chém giết vô cùng dữ dội đám người của Phúc An Vương, tiếng hò hét vô cùng uy lực vang lên, cảnh tượng ở hoàng cung lúc này trông hết sức đẫm máu.
Phía trước hoàng cung đã trở thành một đống hỗn độn, sau trận chiến chắc chắn sẽ có không ít chỗ bị sụp đổ.
Phúc An Vương, kẻ cầm đầu tạo phản đã rút lui, ông ta đang quan sát chiến trường, hy vọng rằng Dương Ân sẽ kiệt sức và bị đánh bại, nhưng huyền khí bên trong đan điền của Dương Ân giống như một suối nguồn vô tận mà hắn không thể nào tiêu hao hết, không có cách nào có thể ngăn cản được hắn, hắn chính là kẻ bất khả chiến bại.
“Mẹ kiếp, tất cả đều là do ngươi đã phá hỏng việc tốt của ta.
Ta nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi”, Phúc An Vương không cam lòng, lớn tiếng nguyền rủa, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Hiện tại cho dù ông ta có giết thêm bao nhiêu người đi chăng nữa thì chỉ cần Dương Ân còn sống, ông ta căn bản không có cơ hội ngồi lên ngai vàng, bởi vì Dương Ân nhất định sẽ giết cho bằng được ông ta.
Bên người của ông ta lại không có cao thủ có thể chống lại Dương Ân, ông ta chỉ có thể nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này Dương Ân đang chém đầu một vương giả, kẻ thù hai bên trái phải đều đã bị hắn tàn sát gần hết, kẻ nào còn chưa chết thì cũng bị thương rất nặng và mất đi khả năng chiến đấu, chỉ muốn bỏ trốn để bảo toàn tính mạng.
“Dương Ân ca ca, huynh không thể để Phúc An Vương chạy thoát, mau giúp ta giết ông ta”, Đường Hiểu Hàm vẫn đang ôm lấy Dương Ân và theo dõi nhất cử nhất động của Phúc An Vương.
Sau khi nàng ta thấy Dương Ân đã giết gần hết kẻ thù, nàng ta mới nói chuyện với hắn.
“Hừ, ông ta trốn không thoát đâu”, Dương Ân nhẹ nhàng đáp lại, binh khí trong tay hắn đã thay đổi từ lúc nào.
Thương Tam Long hai lưỡi và kiếm Xích Tinh đã biến mất, thay vào đó là một cây cung trông hết sức tinh xảo, ở giữa vòm cung còn có đính một viên đá hổ phách chói lọi, phóng ra sát khí cường đại của hổ vương.
Cung Trụy Nguyệt!
Đây chính là món thiên binh mà Dương Ân đã mang về từ Man tộc, sau khi được Tiết Quý tinh chỉnh thì uy lực của nó lại càng cường đại hơn.
Dương Ân gương cung lắp tên, nhắm thẳng về phía Phúc An Vương, tất cả năng lượng đều dồn vào mũi tên đã đặt trên dây cung kéo căng, nội lực được đan điền không ngừng thúc giục, thân cung không ngừng phát ra ánh sáng rực rỡ, dây cung căng hết cỡ trợ lực cho mũi tên bắn ra ngoài như bão táp, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp.
Vèo!
Mũi tên bắn ra cực nhanh và mạnh mẽ, giống như sao xẹt phá vỡ tất cả chướng ngại trên đường đi, bắn thẳng tới chỗ của Phúc An Vương.
Mí mắt của Phúc An Vương giật liên hồi, ông ta cảm giác được nguy hiểm đang tới, không chút suy nghĩ liền né tránh, nhưng mũi tên quá nhanh, đã xuyên qua thân thể của ông ta, cảm giác đau đớn chưa từng có lan khắp toàn thân của ông ta, hơn nữa mũi tên vẫn chưa dừng lại, dư lực của nó còn có thể khiến cho ông ta bị lôi đi và đóng đinh trên một bức tường của hoàng cung.
Á!
Phúc An Vương hét lên một tiếng, sinh khí