“Nếu các người muốn tuyển vị vua mới thì cứ tuyển ngay lúc này đi!”, Dương Ân kiên quyết nói.
“Hừ, nếu bây giờ chọn ra được thì bá quan cũng sẽ không tranh chấp ở đây”, Dược Linh Vũ hừ lạnh, tiếp theo y còn tiếp tục: “Có phải ngươi muốn làm Hoàng đế không?”
Ngay khi y vừa nói xong lời này, Dương Ân đã biến mất khỏi vị trí của mình, không đợi mọi người kịp phản ứng, họ đã nghe thấy một âm thanh thanh thúy “bốp”, sau đó là một tiếng hét thảm thiết, hai tiếng động khiến mọi người phải thốt lên đầy hoảng hốt.
“Ta xử đẹp cha ông thì làm thịt ông càng không có gì khó khăn, vì thế đừng cố khiêu khích sự kiên nhẫn của Tước gia ta nữa!”, Dương Ân quay lại vị trí cũ, mắt nhìn Dược Linh Vũ bị tát bay ra ngoài mà nói.
Sát ý của Dương Ân đã tràn ra, những vị quan ở đó đều cảm thấy lạnh cả người, họ đảm bảo Dương Ân thật sự sẽ ra tay giết người, thực lực của thiếu niên này mạnh hơn họ rất nhiều.
Dược Linh Vũ sợ tới mức câm nín, hận ý trong mắt lại dày đặc thêm, trong lòng y thầm nhủ: “Dương Ân, ta nhất định sẽ không để ngươi chết tử tế!”
“Ân nhi, không thể vô lễ!”, Dương Trấn Nam lên tiếng quở trách.
“Cha, người đừng nhúng tay vào việc này, không phải họ đã vu oan cho Dương gia chúng ta là tạo phản à? Sao họ không banh hai con mắt ra để xem ai mới là phản tặc, có kẻ dẫn theo mười vạn binh vây thành, đây không phải kẻ đại nghịch bất đạo nhất sao?”, Dương Ân chỉ thẳng vào Ngô Tam Hào mà mắng, tiếp theo hắn lại chĩa vào Dược Linh Vũ: “Dược Vương các đã chiếm dụng bao nhiêu luyện dược sư để phục vụ cho riêng mình, còn uy hiếp triều đình, ép phải cung cấp dược liệu cho chúng nếu không sẽ từ chối luyện đan cho triều đình, ngang ngược như thế không phải phản tặc sao? Dương gia ta trung thành mấy thế hệ, liều mạng cứu giá, khi ấy các người đang ngon giấc ở đâu hả, rốt cuộc ai mới thật sự là kẻ tạo phản, đầu óc các người bị lấy mất rồi sao?”
Dương Ân lớn tiếng mắng đám quan lại, mắng tới mức mặt đỏ tới mang tai, không biết nên phản bác lại thế nào, đặc biệt là Ngô Tam Hào.
Ông ta dẫn binh bao vây Vương thành, chuyện này ai cũng biết nhưng vì thân phận, ai cũng phải nịnh bợ ông ta, ai dám thốt ra một chữ “không” chứ! Giờ Dương Ân nói huỵch toẹt ra vậy thì đúng là như vả vào mặt ông ta.
Dù Ngô Tam Hào không quan tâm tới cái danh nhơ này nhưng đây là lần đầu tiên ông ta bị chỉ thẳng vào mặt mắng như thế.
Lôi Đức Minh quát: “Thằng nhãi ranh, ta làm thịt!”
Vừa dứt lời, hắn ta định rút đao, nhào về phía Dương Ân nhưng đao còn chưa kịp út, Ngô Tam Hào đã ghìm hắn ta lại: “Ngươi không phải đối thủ của hắn, lui xuống đi!”
“Vương gia, thằng oắt này dám mắng người, ta không làm thịt hắn thì không thể trút cơn hận trong lòng!”, Đức Minh đáp lại.
Có võ quan khác cũng cọ tay cọ chân, muốn ra mặt thay cho Ngô Tam Hào.
“Ngươi tên Dương Ân đúng không? Ta từng nghe nói về ngươi, đúng là tuổi trẻ tài cao, nhiệt huyết tràn đầy, nhưng ngươi có từng nghe tới đạo lý “cứng quá thì dễ gãy” chưa?”, Ngô Tam Hào thản nhiên hỏi Dương Ân.
Dương Ân lại can đảm nhìn thẳng vào ông ta đáp: “Một tên phản tặc thì đừng lảm nhảm đạo lý với bổn Tước gia, muốn làm sao thì cứ nói, nếu Dương Ân ta sợ mười vạn đại quân của ông thì đã không đứng ra chỉ trích rồi!”
Nói xong, hắn chủ động tới gần Ngô Tam Hào thêm một bước, sức mạnh trong cơ thể vận hành