Đầu hè đã đến, ánh mặt trời chói chang chiếu sáng khắp nơi khiến ai cũng cảm thấy rất oi bức khó chịu.
Hầu hết mọi người đều ru rú trong nhà, nhưng cũng có một số người ngồi dưới bóng cây, châm ấm trà ngon để vừa đánh cờ vừa trò chuyện, kể lại những chuyện đã xảy ra ở vương thành mấy ngày nay.
"Chỉ trong vài ngày, Đại Hạ chúng ta lại có nữ hoàng mới lên ngôi, thật sự là không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được".
"Nữ hoàng là công chúa điện hạ, nàng ta hãy còn là một thiếu nữ, một quốc gia lớn như vậy giao vào tay nàng ta, đừng nói nàng ta chỉ là một nữ hoàng bù nhìn nhé?"
"Ăn nói cho cẩn thận, trong cung đã xảy ra chuyện lớn, ngươi không thể ăn nói tùy tiện như vậy, thần khẩu hại xác phàm.
Mà ta thấy lập tân hoàng cũng tốt, ít nhất tiền thuế hàng năm của chúng ta cũng đã được miễn giảm không ít".
"Vốn dĩ ngai vàng này ai muốn ngồi vào thì ngồi, liên quan gì tới chúng ta đâu, chỉ cần không khiến dân chúng lầm than là được".
"Nữ hoàng bệ hạ lên ngôi rất đột ngột, nhưng vị vương gia khác họ thiếu niên kia lại càng đáng kinh ngạc hơn, thực sự không biết hắn đã làm như thế nào để được sắc phong như vậy.
Nếu như chúng ta có được một nửa năng lực như của hắn thì tốt rồi".
...!
Dương phủ.
Diện tích ở đây đã mở rộng gấp hai ba lần, những vùng đất xung quanh đều đã bị Dương gia mua lại, tất cả đều trở thành một phần của Dương phủ.
Trong lịch sử, các vị vương gia khác họ được sắc phong rất ít, Dương gia nay lại có một vị vương gia khác họ xuất hiện, đây chính là một sự kiện trọng đại làm rạng rỡ tổ tông.
Dương phủ đã được xây dựng càng lúc càng hoành tráng, rất nhiều gian nhà mới được xây dựng, còn được bố trí không ít bồn hoa cây cảnh, hoa viên được sắp đặt rất đúng với quy cách của vương phủ.
Ở phía bên tiểu viện cũ, có một thiếu niên đang nằm dài trên ghế phơi nắng.
Ánh nắng ngày hôm nay rất độc, nhưng người thiếu niên này lại nằm phơi rất bình thường, chẳng những không sợ mà còn rất thích thú.
Nếu ai để ý sẽ phát hiện ra một luồng sáng màu xanh phảng phất phát ra ở vị trí trái tim của chàng thiếu niên, luồng sáng này giống như một con tiểu tinh linh đang nhảy múa không ngừng, đồng thời cũng đang hấp thụ sức mạnh của ánh mặt trời từng chút một.
Đó chính là Lam Yêu Cơ, là tâm hỏa của Dương Ân, tiềm năng thiên phú của trái tim, ngay cả Tiểu Hắc cũng cảm thấy Lam Yêu Cơ rất đặc biệt, đủ thấy lai lịch của nó phi thường đến như thế nào.
Vì vậy cho nên nó cũng phải liên tục hấp thu hỏa lực cuồn cuộn thì mới có thể duy trì ở trạng thái tốt nhất, nguồn năng lượng của ánh mặt trời chính là năng lượng thuần dương, là nguồn năng lượng tốt nhất mà tâm hỏa của hắn cần bổ sung.
Ngay cả khi Dương Ân không sử dụng Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì tâm hỏa cũng sẽ tự động hấp thu nhưng nguồn năng lượng hỏa bên ngoài để làm cho bản thân càng lúc càng lớn mạnh, có thể nói chính bản thân tâm hỏa của hắn cũng có thiên phú thần kỳ.
Sau trận chiến trong cung, Dương Ân đã được nữ hoàng phê chuẩn cho về nhà tĩnh dưỡng.
Dương Ân có khả năng tự chữa lành vết thương cho mình, ít ai biết được bí mật này, hắn cũng không muốn có quá nhiều người biết cho nên đã làm theo yêu cầu của nữ hoàng, về nhà dưỡng thương nhân lúc vẫn chưa có ai dám đối phó với hắn.
Kết quả là không đợi người thì người đã tới trước, thật sự làm cho hắn có chút thất vọng.
.
Truyện chính ở — trumt ruyen.VЛ —
Lúc này, trước mặt hắn lại có người xuất hiện, người đó quỳ xuống nói: "Bái kiến vương gia!"
“Thư La Thu, vết thương của ngươi đã lành chưa?”, Dương Ân