Theo lệnh của ông ta, đám ăn xin đang vây chặt con hẻm ngay lập tức lao về phía Dương Ân và những người khác.
Con hẻm này cũng không lớn, chỉ có thể lao vào vài người cùng nhau, kẻ trước người sau chen chúc, khí thế hung hăng, hết sức dọa người.
Ngải Toa cùng đệ đệ muội muội của mình sợ hãi đến mức liên tục lùi lại và đứng sát vào nhau, tất cả đều chạy ra phía sau lưng Ngải Toa mà khóc, suy cho cùng thì tất cả cũng đều chỉ là những đứa trẻ.
Cảnh tượng dọa người là thế, nhưng đối với Dương Ân cùng đồng đội từ chiến trường trở về thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện tôm tép.
Nghê Đại Lực và Du Đông tách ra hai bên trái phải, nghênh chiến đám ăn xin đang lao lên.
Lần này bọn họ không nương tay nữa, vũ động binh khí toàn lực tàn sát, mỗi một chiêu hạ xuống đều có máu tươi phun lên kèm theo những tiếng thét thê thảm, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Sức chiến đấu của Nghê Đại Lực thậm chí còn cao hơn Du Đông, hắn ta đã đạt đến cảnh giới cấp tướng trung cấp hết sức mạnh mẽ.
Hắn vung chiếc chùy nặng trong tay, chùy nặng đi tới đâu thì binh khí của đối phương liền bị bật ra khỏi tay tới đó, có một số kẻ tránh không kịp, bị trúng một chùy vào đầu, khiến cho đầu bị vỡ tung ra giống như một quả dưa hấu.
Sức chiến đấu của Du Đông cũng không tệ, hắn ta cũng vung đao lên liên tục, "Đao tập kích loạn mã" đã được hắn ta luyện đến giai đoạn tinh thông, dưới những nhát chém liên hoàn, cánh tay của rất nhiều tên ăn xin đã bị chém bay.
Cái Bang tuy đông nhưng không có nhiều kẻ đạt tới cảnh giới cấp tướng, đa số chỉ là người bình thường, những kẻ có thể chiến đấu đều chỉ đạt tới cảnh giới võ binh hoặc chiến sĩ, chỉ có khoảng sáy bảy tên đạt tới cảnh giới cấp tướng mà thôi, nếu như sáu bảy tên đó không ra tay thì đám ở đây căn bản không thể nào làm gì được Nghê Đại Lực và Du Đông.
"Một đám rác rưởi, mặt mũi của Cái Bang đều bị các ngươi vứt hết rồi, mấy đứa Cốc Bát mau xông lên giết bọn chúng đi", Lương Thi Khất rất bất mãn, không thể không bảo mấy tên ăn xin cảnh giới cấp tướng ra tay.
Mấy tên đó vọt ra từ trong đám ăn xin, mỗi tên cầm theo một món vũ khí khác nhau, tiếp chiến Nghê Đại Lực và Du Đông.
Nghê Đại Lực vẫn điềm tĩnh, trong khi đó Du Đông lại có vẻ hơi bất lợi sau khi bị quá đông những kẻ ăn xin bao vây.
“Họ có thể chống đỡ nổi không?”, Ngải Toa đứng bên cạnh Dương Ân hỏi khẽ.
“Ta không biết”, Dương Ân đáp.
“Vậy chúng ta có nên tìm cách chạy trốn trước không?”, Ngải Toa lại nói.
“Cô có thể bỏ chạy trước, nhưng ta sẽ không bỏ rơi huynh đệ của mình”, Dương Ân cứng rắn nói.
Ngay lập tức Ngải Toa cảm thấy Dương Ân thật đáng kính, nhìn kỹ hơn, nàng ta còn phát hiện ánh mắt của Dương Ân rất khác biệt, ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, bộc phát ra khí chất phi thường, khiến cho trái tim của nàng ta đột nhiên đập nhanh, có chút lo lắng, nàng ta thầm nói trong lòng: "Ngài ấy thật phong độ!"
"Du Đông, ngươi dựa lưng vào ta, chúng ta làm thịt bọn chúng", Nghê Đại Lực liên tục bức lui đối thủ, sau đó liền quay sang Du Đông quát lớn.
Du Đông phối hợp rất ăn ý, liền xoay lưng lại với Nghê Đại Lực, cả hai hợp sức đồ sát đám ăn xin kia.
"Đám ăn xin các ngươi đang tự mình tìm cái chết!", Du Đông bộc phát khí phách dũng mãnh, chém chết đám ăn xin xung quanh.
Đám ăn xin đó tuy có cảnh giới cấp tướng nhưng không được trao dồi kỹ thuật chiến đấu, cả Du Đông và Nghê Đại Lực