Tô Sơn Nhi nói đi là đi, không hề có chút dây dưa dài dòng.
Dương Ân nhìn Tô Sơn Nhi rời đi cũng không có giữ lại, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Đối với câu hỏi của Tô Sơn Nhi, hắn cũng không ngừng suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo thời gian này.
Kế hoạch mà Bàng Nguyên đưa ra chính là từng bước xây dựng đội quân gồm những thành viên nòng cốt thuộc về Dương gia hắn, củng cố căn cơ, không ngừng lớn mạnh, có thể trở thành một thế lực lớn một phương trong tương lai.
Hắn dự định bắt đầu nghiêm túc xây dựng Bang Võ Hầu, biến Bang Võ Hầu trở thành thế lực lớn nhất trong Đại Hạ, thậm chí là một trong những thế lực có thể tiến vào giới siêu phàm ở một ngày không xa.
Đáng tiếc, hắn đã xem nhẹ quyết tâm muốn đối phó mình của núi Nga Mi, người ta sẽ không cho hắn thời gian để phát triển lớn mạnh, sợ rằng đối phương sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp để tiêu diệt hắn.
Mặc dù lực chiến đấu của hắn có thể sánh ngang với cảnh giới Thiên Ngư, lại có Mộng Băng Tuyết bảo vệ, nhưng đó cũng không có nghĩa là bọn hắn có thể không sợ mọi cuộc khiêu chiến.
“Chẳng lẽ mình lại phải tìm một chỗ trốn, tu luyện mười tám năm, rồi mới lại đánh trở về sao?”, Dương Ân tự hỏi chính mình, nhưng hắn rất nhanh đã phủ định ý nghĩ này, khắp mọi chỗ ở Đại Hạ đều thuộc phạm vi quản hạt của núi Nga Mi.
Dù hắn có dẫn theo người nhà cùng trốn đi thì cũng sẽ bị nhanh chóng phát hiện, so với như vậy, chi bằng yên lặng quan sát sự thay đổi của tình thế.
Hắn có thể từ sơn ngục xông trở về Vương thành, lại đạt tới địa vị thân phận hiện tại, một ngày nào đó, hắn sẽ có thể đạp núi Nga Mi xuống dưới chân.
Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm.
Ngải Toa vẫn luôn nhìn dáng vẻ của Dương Ân, càng nhìn càng thích, trong lòng nàng thầm khen: “Thật nam tính!”
Ngải Toa được Dương Ân giữ lại, đám em trai, em gái kia của nàng ta được Nghê Đại Lực và Du Đông đón từ trong khu ổ chuột ra.
Bàng Nguyên thu nhận những đứa trẻ mồ côi kia, chuẩn bị bồi dưỡng chúng thành người của quân đoàn Tử Thần và đây chính là những đứa trẻ y cần nhất.
Những đứa trẻ này đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, có thể kiên cường sống sót, ý chí của chúng đúng là không thể chê bai gì.
Chỉ cần cho bọn chúng một môi trường tốt, bọn chúng nhất định có thể tuân theo ý chí của quân đoàn Tử Thần, tương lai có thể trở thành một thành viên của quân đoàn Tử Thần.
Dương Ân giao năm mươi thành viên của quân đoàn Tử Thần cho Bàng Nguyên chỉ huy, năm mươi người này đặc biệt huấn luyện những đứa trẻ này, để chúng từ từ trưởng thành.
Ngải Toa cũng được đưa đến đó, Dương Ân chỉ nói ngắn gọn với nàng ta nguyên nhân vì sao hắn tìm kiếm nàng ta, sau đó không có thời gian để ý đến nàng ta nữa rồi.
Dương Ân không hề bạc đãi những đứa trẻ này, hắn đưa một ít nước thuốc cho Bàng Nguyên, nhờ y sắp xếp cho những đứa trẻ này tẩy tủy, giúp những đứa trẻ này đặt nền móng vững chắc.
Loại đãi ngộ như vậy không biết đã cao hơn bao nhiêu so với những đứa trẻ khác, đối với việc tu luyện của bọn chúng sau này, chắc chắn sẽ thu được kết quả gấp bội.
Dương Ân làm như vậy là hy vọng rằng trong số những đứa trẻ này sẽ có một hoặc hai thiên tài chiến đấu xuất sắc, chỉ