Phòng bao số 1.
Nơi này đã ngăn cách tất cả tạp âm bên ngoài, cho nên người bên trong đều không nghe thấy được động tĩnh ở bên ngoài, bên trong lúc này chỉ có một đôi kim đồng ngọc nữ đang ôm nhau.
Một lúc sau, Dương Ân mới nhẹ giọng nói với Đường Hiểu Hàm: "Hiểu Hàm, ta đã khiến cho cô ấm ức rồi.
Nếu như cô không muốn làm hoàng thượng thì cứ để cho người khác làm đi".
Đường Hiểu Hàm nhỏ hơn Dương Ân một tuổi, nàng ta phải chịu một áp lực lớn như vậy khi đăng cơ đã vượt xa gánh nặng tâm lý mà nàng ta có thể chịu đựng được, Dương Ân cũng cảm thấy không đành lòng khi thấy Đường Hiểu Hàm phải khổ như thế.
Đường Hiểu Hàm huých Dương Ân một cái rồi nói: "Huynh cho rằng ta bây giờ còn có thể xuống đài sao?"
“Tại sao không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Bởi vì ta đã đưa hoàng hậu và mấy vị hoàng tử vào lãnh cung rồi”, ánh mắt của Đường Hiểu Hàm hiện lên sự sắc bén, nàng ta nói: “Nếu như ta xuống đài để cho một trong số bọn họ đăng cơ, huynh nghĩ bọn họ có tha cho ta không?"
"Có ta ở đây, bọn họ sẽ không thể gây thương tổn tới cô".
"Vậy huynh đồng ý lấy ta sao?"
Dương Ân nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Không thể phủ nhận rằng sau khi tiếp xúc với Đường Hiểu Hàm, hắn mới phát hiện nàng ta chẳng những không mắc bệnh công chúa mà còn thiện lương đáng yêu, dung mạo lại xinh đẹp động lòng người, hắn có ấn tượng rất tốt với nàng ta, nhưng vẫn chưa tới mức có thể lấy nàng ta, huống hồ hắn đã sớm có người trong lòng rồi.
"Ha ha, ta biết huynh sẽ không lấy ta, cho nên ta sẽ tiếp tục ngồi trên ngai vàng này.
Ta sẽ bảo vệ lãnh thổ này cho phụ hoàng, bảo vệ huyết thống Đường gia cho đến khi ta chết già mới thôi", Đường Hiểu Hàm lau nước mắt, lộ ra vẻ kiên định nói.
Kỳ thật vẫn còn có một điều mà nàng ta không nói ra, đó là nàng ta muốn có được quyền lực tuyệt đối, để một ngày nào đó sẽ khiến cho Dương Ân phải tiếp nhận nàng ta.
Dương Ân xót xa nói: "Hiểu Hàm, cô không cần làm như vậy, cô cũng biết ta đã sớm có người trong lòng rồi, cho dù ta có hảo cảm với cô thì ta cũng không thể khiến cho người trong lòng ta thất vọng.
Ta mong cô có thể hiểu được".
“Hừ, ta không cần huynh đồng cảm với ta, vừa rồi ta chỉ mất khống chế mà thôi, sau này ta sẽ không bao giờ rơi lệ trước mặt huynh!”, Đường Hiểu Hàm kiên định nói.
Dương Ân vừa định nói tiếp thì dường như đã cảm nhận được tình huống dị thường bên dưới hội trường, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt lập tức trở nên tức giận: "Quả nhiên chuyện gì đến sẽ phải đến".
Hội đấu giá đại loạn.
Trong hội trường có hàng trăm người đột nhiên lại xuất hiện mấy tên người hóa thú đang chém giết, những người còn lại trở tay không kịp, đã bị đám người hóa thú đánh gục.
Á!
Có người máu me bê bết, thất thanh kinh hô lên.
Thân là người giám sát hội đấu giá, Hoàng Xương Kiên còn đang đắc chí vì hội đấu giá diễn ra hết sức thành công, nhưng khi mọi thứ sắp hoàn thành thì lại phát sinh biến cố như vậy, y liền phẫn nộ quát lớn: "Khốn kiếp, người đâu, mau tới xử lý lũ quái vật này!"
Hội đấu giá có người của quân đoàn Tử thần canh giữ, lúc Hoàng Xương Kiên quát lên thì họ cũng đã lao vào đám người hóa thú kia.
Hội đấu giá bị gián đoạn, đấu giá sư Tả Thanh Thanh vẫn bình