Dược Vương các được trận pháp bao quanh, bất kỳ ai cũng đừng hòng dễ dàng ra vào nơi này.
Dương Ân bảo Mộng Băng Tuyết phá trận pháp này, cô ta không hiểu đạo trận pháp, trực tiếp thúc giục sức mạnh vỗ uỳnh một cái về phía trận lớn, muốn lấy sức mạnh cường đại phá vỡ trận pháp này.
Trong khoảnh khắc sức mạnh của cô ta tấn công, trận pháp bỗng sinh ra một luồng sức mạnh phản công cực lớn.
Nó thuộc về trận pháp vừa tấn công vừa phòng thủ, nếu như có sức mạnh bên ngoài quấy nhiễu, nó sẽ chủ động phản kích.
Bùm bùm!
Sức mạnh của Mộng Băng Tuyết và trận pháp này liên tục va chạm vào nhau, cho dù là người ở trong hay ngoài trận đều cảm nhận được sức mạnh kinh thiên động địa này, ai nấy đều bị dọa hết hồn.
Dược Linh Vũ rất bất ngờ, trận pháp này là do cha của y mời mấy vị đại sư trận pháp cấp Vương cùng nhau bố trí ra, là trận cấp Thiên chân chính, có thể ngăn cản sự tấn công của cao thủ cảnh giới Thiên Ngư, hơn nữa còn có thể giết chết những kẻ động vào trận pháp.
Trước mắt có người đang phá trận dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, y làm sao có thể không kinh ngạc cho được.
“Quả nhiên Dương Trấn Nam đã rơi vào thế hạ phong, thật sự gấp gáp lắm rồi, ta sẽ hủy diệt hết cả Vương thành này!”, Dược Linh Vũ xẹt qua một sự hung tợn, lẩm bẩm nói.
Dương Ân thấy Mộng Băng Tuyết vẫn chưa thể phá vỡ trận pháp này ngay, trong lòng có chút kinh ngạc tự nhủ: “Quả nhiên Dược Vương các đã chuẩn bị đầy đủ.
Đợi sau khi ta chiếm lấy nơi này sẽ bảo Tiểu Hắc bố trí thêm một trận pháp mạnh hơn nữa, cho dù người của núi Nga Mi thật sự đến đây thì bên mình cũng có sức mạnh tự bảo vệ phe ta”.
Nếu như Dược Linh Vũ nghe được tiếng lòng Dương Ân, kiểu gì y cũng phải chỉ vào Dương Ân mắng nhiếc: “Tên thối tha không biết xấu hổ, đây là địa bàn của ta!”
“Phá!”, Mộng Băng Tuyết liên tục ra tay, không thể làm gì được trận pháp này, cô ta đã hoàn toàn nổi giận.
Cô ta không muốn để Dương Ân phải thất vọng, hai bàn tay ngưng tụ thành sức mạnh mạnh mẽ nhất, từng luồng sức mạnh băng hàn hình thành gió lạnh băng tuyết, lại điên cuồng bắn về phía trận pháp một lần nữa.
Cũng trong nháy mắt này, sức mạnh trận pháp biến đổi vặn vẹo rồi bỗng nhiên biến mất.
Sức mạnh của Mộng Băng Tuyết tiếp tục lao ầm ầm vào trong trọng địa của Dược Vương các, đập vỡ nát một khoảng lớn ngay tại chỗ, đóng băng một khoảng đất lớn, từng luồng ý lạnh lan tràn ra khắp các nơi trong phạm vi vài dặm xung quanh Dược Vương các.
Mọi người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Sao sức mạnh trận pháp lại biến mất?
Ngay cả Mộng Băng Tuyết cũng hơi sững sờ vì điều này.
Đầu óc cô ta không nhanh nhạy nhưng phản ứng cơ bản vẫn có, trận pháp này hoàn toàn không phải do cô ta phá vỡ.
Dương Ân vui vẻ nói: “Xem ra Tiểu Hắc thành công rồi!”
Dứt lời, hắn liền rảo bước đi vào trong trọng địa Dược Vương các, Mộng Băng Tuyết cũng đi theo như cái bóng.
Lúc này, Dược Vương các đã hoàn toàn hoảng loạn.
Bọn họ khởi động trận pháp là muốn giết chết đám người Dương Trấn Nam, lại càng là nhằm đề phòng việc Dương Trấn Nam gọi cứu viện, chặt đứt cứu binh của bọn họ.
Trận pháp bỗng nhiên bị đánh vỡ, từng đợt hàn ý đập vào khiến cho thân thể bọn họ đông cứng lại, động tác trở nên chậm chạp.
Có một số người càng thê thảm hơn, bị tạt chết, đông chết thẳng cẳng, chịu nạn tai bay vạ gió.
“Đồng hộ pháp, huy động một ngàn chiến đội hóa thú, đưa bọn họ đi giết hết!”, Dược Linh Vũ lộ ra một sự sợ hãi,