Thế là Từ Kiều Hoa nói hết những gì mình biết cho Dương Ân.
Hóa ra 7 lão đại đã có ước định từ xưa, rằng người hạng dưới có thể khiêu chiến kẻ hạng trên, mỗi một tháng tiến hành một lần, mỗi lần phải đưa ra ít nhất 5 ngàn cân đá Xích Cương, ai thắng thì sẽ được nhận đá.
Hắc Tinh được xếp vào khu 7, lực chiến đấu cũng chưa hẳn đã là mạnh nhất.
Nhưng trên thực tế thì gã xếp thứ 6, hai lão đại của khu 5 thì không kém hơn chút nào, cho nên gã chưa từng khiêu chiến với họ.
Gã phải chuẩn bị đầy đủ, đánh thắng một trận chứ không muốn làm bàn đạp cho ai.
Nhưng tiếc là còn chưa khiêu chiến thì đã bị Dương Ân giết chết.
Giờ chỉ còn 7 ngày nữa là đến ngày khiêu chiến, chỉ cần Dương Ân có đủ thực lực thì có thể khiêu chiến với lão đại khu 6.
“Có giới hạn số cược không?”, Dương Ân hỏi.
“Không có giới hạn, chỉ cần đối phương chấp nhận thôi!”, Từ Kiều Hoa đáp lời.
“Vậy thì tốt!”, ánh mắt Dương Ân lóe lên, sau đó hắn phất tay: “Hai ngươi lui đi, nói với người bên dưới rằng ta không rảnh quan tâm đến chúng, cũng sẽ không chấp nhặt chuyện cũ, chỉ cần giao đá Xích Cương đúng giờ là được”.
“Dạ, thưa thiếu gia!”, Từ Kiều Hoa và Đổng Mập ngoan ngoãn đáp.
Đổng Mập đi xuống, nhưng Từ Kiều Hoa thì vẫn chưa đi.
Ả ta to gan tiến gần về phía Dương Ân, dán bộ ngực của mình lên, đỏ mặt nói nhỏ: “Thiếu gia, nếu ngài cần thì nô tì có thể hầu hạ ngài ạ!”
Nói xong, Từ Kiều Hoa cởi đồ ra, để lộ đôi gò bồng đảo hấp dẫn, nhìn vô cùng quyến rũ.
Từ Kiều Hoa vốn không phải loại lương thiện gì, ả ta bị đưa đến sơn ngục này, nếu không có chút bản lĩnh thì e là đã sớm trở thành đồ chơi của đám đàn ông này như những nữ ngục nô khác rồi.
Ả ta bám lấy Hắc Tinh cũng chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ bản thân mà thôi, vẫn hơn là bị đám đàn ông khác lợi dụng.
Còn Dương Ân, ngoài lực chiến đấu khổng lồ ra thì còn trẻ tuổi đẹp trai, dù ả ta đã không còn trẻ thì vẫn cực kỳ yêu thích, nếu như được Dương Ân yêu thích thì có khi còn thoải mái hơn cả Hắc Tinh ấy chứ.
Nhưng tiếc là Dương Ân còn chẳng buồn nhìn ả ta, vẫy tay nói: “Ngươi làm mẹ ta còn được đấy, tự trọng giùm!”
Từ Kiều Hoa chỉ thấy bản thân như bị đánh một cái thật đau, tủi nhục đến mức muốn ngất đi.
Từ Kiều Hoa không còn mặt mũi nói gì nữa, kéo quần áo lên rồi nhanh chóng đi xuống.
Sau khi Từ Kiều Hoa rời đi, Dương Ân mới khẽ khàng ọe một cái: “Thời buổi này ít ai còn trẻ mà kiên định như Tử tước ta lắm!”
Nếu có ai ở đây nghe được lời này thì chắc là sẽ thấy xấu hổ thay Dương Ân mất.
Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi còn ý chí kiên định cái gì nữa, tem tém lại giùm.
Nhưng cũng không trách Dương Ân được, hắn chỉ là một thiếu niên khí huyết tràn trề, cũng biết bản thân đang ở nơi bất tiện.
Sau cái đêm lăn lộn trên giường với Vạn Lam Hinh, đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi tình hình.
So sánh Từ Kiều Hoa và Vạn Lam Hinh thì