Tử tước Dương Ân, danh hiệu này đã sớm đi vào dĩ vãng rồi, vậy mà vẫn có người gọi hắn như vậy, e rằng đây là cố nhân.
Một năm rưỡi trước, lúc Dương Ân còn chưa bị đày đến biên cương, nhưng Tử tước thừa kế giờ đã được tôn làm Vương tước rồi.
Khí thế của nhóm người ngựa đột nhiên đến thăm Dương gia lần này tạo áp lực cho cả các thành viên trong quân đoàn Tử thần, không ai dám manh động.
Trong nhóm người này,ai cũng cưỡi trên lưng một con linh yêu vô cùng uy mãnh, yêu khí của mỗi con linh yêu đều ngút trời, cấp thấp nhất cũng là cấp bậc yêu vương, thậm chí còn có cả Thiên Yêu, có thể thấy địa vị của đám người đến này khá to lớn.
Ngoại hình của người con gái vừa lên tiếng kia chỉ có thể coi là trung bình nhưng ăn mặc lại vô cùng đẹp đẽ và sang trọng, người mặc một chiếc váy tím, đầu đội tử quan, eo đeo thắt lưng sapphire, chân đi một đôi giày Tử Vân, sau lưng vác một thanh kiếm Tử Thanh, cưỡi trên lưng một con mèo sấm sét.
Uy thế bức người vô cùng nồng đậm, nhưng nhìn kỹ lại, khí chất thiên phú của ả lại rất bình thường, không xứng với bộ trang phục kia trên người ả.
Bên cạnh người con gái có một tên thanh niên lớn hơn vài tuổi, chỉ mặc một bộ võ phục mỏng manh, nhưng trên cánh tay gã ta lại đeo một chiếc găng Kim Long, trên eo đeo một đai Kim Sư khá chói mắt, ở dưới ánh nắng mặt trời ánh sáng màu vàng kim phát ra lấp lánh, bá khí bức người.
Tên thanh niên này đang cưỡi trên lưng một con Kim Cang Sư, hai mắt nhướng cao, vô cùng ngạo nghễ.
Phía sau bọn họ còn có mười tám người, người nào người nấy đều tỏa ra chiến khí ngút trời, giống như những chiến tướng vừa bước ra từ chiến trường cổ xưa, lệ khí nồng đậm vô cùng đáng sợ.
Kể từ khi bọn họ từ bên ngoài thành tiến vào, không ai dám ngăn cản đám người ngựa bọn họ, ngay cả chiến tướng thủ hộ cũng không có dũng khí đó.
Trong Vương thành, thật sự không có thế lực nhà nào sở hữu được đội hình như vậy, thế lực như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà ai cũng có thể khiêu khích.
“Các ngươi là ai? Tìm Vương gia nhà ta có chuyện gì?”, Trịnh Tiểu Hổ bước ra hỏi đám người trước mặt này.
Sau khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Hổ, thiếu nữ dẫn đầu lại một lần nữa mở miệng nói: “Vương gia nhà ngươi là ai? Chẳng lẽ Dương Trấn Nam đã được thăng lên làm Vương gia rồi? Chuyện này là chuyện không xảy ra!”
Trịnh Tiểu Hổ giương mắt nói: “Dương Ân trong miệng ngươi chính là Vương gia nhà ta!”
“Haha, hoàng thượng Đại Hạ của các ngươi có phải là bị rơi não rồi không, sao lại phong cho Dương Ân làm Vương gia chứ? Chẳng lẽ tên đó đạp trúng vận may cứt chó gì rồi sao?”, thiếu nữ mang theo vẻ khinh miệt cười khẩy nói.
“Sư muội Tử Kỳ, không cần phí lời với bọn chúng nữa, cứ trực tiếp xông vào, làm cho rõ chuyện này, chúng ta đi thôi!”, người thanh niên bên cạnh thiếu nữ này nói.
“Đàm sư huynh đừng vội, ta đã hai năm rồi không về thành này, phải nói chuyện với bọn họ vài câu mới được!”, thiếu nữ tên Tử Kỳ kia đáp, sau đó ả nói với Trịnh Tiểu Hổ với giọng ra lệnh: “Mau gọi Dương Ân, Dương Trấn Nam ra nghênh đón bổn tiểu thư, cứ nói là có cố nhân nhà họ Tử đến thăm!”
Trịnh Tiểu Hổ vô cùng khó chịu trước thái độ vênh váo hống hách của thiếu nữ này, nhưng nghĩ đến việc đối phương và Vương gia bọn họ có thể là người quen, hơn nữa nhìn uy thế đội hình của đối phương, địa vị