Hoàng cung Đại Hạ.
Nơi này trải qua mấy lần lung lay, nhưng vẫn sừng sững không ngã, điều này đã chứng minh đây là một hoàng thất ổn định và đáng tin cậy.
Bây giờ danh tiếng của hoàng thất vang xa, tất cả đều là nhờ sau khi nữ hoàng lên ngôi thì đã tiêu diệt hết u nhọt và phản tặc như Phúc An Vương, Tống tướng và Dược Vương các, còn tạo nên một Vương thành thái bình, vương triều trong sạch để dân trong Vương thành không rơi vào kết cục bị tàn sát hàng loạt.
Ngoài ra, Dương Ân còn được phong làm Vương khác họ, vốn dĩ hắn đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, dù danh tiếng của hắn tốt xấu lẫn lộn nhưng không ai có thể phủ nhận hắn là Vương tước xuất sắc nhất trong lịch sử Đại Hạ.
Chỉ cần có hắn trợ giúp nữ hoàng thì Đại Hạ sẽ bình yên trải qua thời kỳ đặc thù thay cũ đổi mới.
Khi Dương Ân đang bàn với nữ hoàng, Tề Ân Tán về cách đối phó với người núi Nga Mi thì dường như hắn nghe thấy tiếng Tiểu Hắc: “Trong nhà xảy ra chuyện rồi”.
Cùng lúc đó hắn và Tề Ân Tán cũng cảm nhận được có luồng sức mạnh của cường giả ở bên ngoài hoàng cung, hai người đều chạy ra ngoài.
“Là từ hướng Dương Vương phủ!”, Tề Ân Tán nhìn Dương Ân nói.
Dương Ân nhíu mày nói: “Lẽ nào người của núi Nga Mi đến nhanh thế sao?”, sau đó hắn nói với nữ hoàng: “Bệ hạ, thần có việc phải đi trước”.
Ngay sau đó, hắn đã cấp tốc lao ra khỏi hoàng cung, sợ rằng mình chỉ chậm chân một chút thì trong nhà sẽ xảy ra chuyện.
Đường Hiểu Hàm từ trong đại điện bước ra hỏi Tề Ân Tán: “Sư tôn, xảy ra chuyện gì thế?”
“Dương Vương phủ có chuyện rồi!”, Tề Ân Tán trầm giọng hỏi: “Cường giả cảnh giới cấp Thiên đánh lén”.
“Thế người mau đi giúp hắn đi!”, Đường Hiểu Hàm ra lệnh.
“Ta sợ là kế điệu hổ ly sơn”.
“Không sao, ta định đến lăng mộ một chuyến, ở đó không ai có thể tổn thương ta”.
“Vậy được, ta đưa bệ hạ đến đó trước, sau đó đến chỗ Dương Ân xem sao”.
…
Dương vương phủ cách không xa hoàng cung lắm, với tốc độ của Dương Ân thì chỉ trong thoáng chốc, hắn đã xuất hiện ở trước cổng vương phủ.
Khi hắn quay về thì vừa lúc thấy Lưu Hoài Tài bị nổ văng ra xa.
Lưu Hoài Tài rất thê thảm, gã ta nghĩ có lá cờ khống chế trận pháp thì có thể phá vỡ được trận pháp nhưng trận pháp này còn đáng sợ hơn những gì gã ta nghĩ.
Lực gã ta đánh ra đều bị dội ngược, gã ta không có khả năng ứng biến của Hà Chấn nên bị nổ bay, hai chân chảy máu ròng ròng, xương cốt lòi ra ngoài, nhìn rất đáng sợ.
Hà Chấn kéo Lưu Hoài Tài lại rồi cho gã ta uống thuốc trị thương.
Tử Kỳ bực bội nói: “Rốt cuộc là trận pháp gì mà khó phá thế”.
“Cứ để ta! Ta không tin chỉ một trận pháp của giới phàm tục lại khó đến thế”, Hà Chấn nghiêm nghị nói.
Khi ông ta chuẩn bị ra tay thì Dương Ân xuất hiện phía sau lưng, hắn nói: “Ta không quan tâm các ngươi