Đàm Mạc Phàm không hề e dè, mặc dù gã ta luôn cảm thấy Dương Ân rất khó lường, nhưng thân là đệ tử của Tử Tiêu các, gã ta không bao giờ sợ thách thức, tôn chỉ của bọn họ là dùng cương khắc cương.
Gã ta vung tay lên, giáp tay Kim Long mạnh mẽ đánh về phía Dương Ân, đòn công kích phóng ra hư ảnh của một con Kim Long, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Dương Ân bình tĩnh quan sát đòn công kích này, chỉ lãnh đạm nói: "Ta thật không hiểu ngươi lấy sự tự tin đó ở đâu ra".
Vừa dứt lời thì hắn đã tung ra một trảo ngoạm chặt lấy hư ảnh của con Kim Long, Kim Long tránh không được liền bị một trảo này xé làm hai nửa, cùng lúc đó, hắn đã nhanh như chớp phóng tới phía trước Đàm Mạc Phàm rồi hung hăng tát Đàm Mạc Phàm một cái.
Chát!
Đó là một cái tát trời giáng khiến Đàm Mạc Phàm nóng bừng mặt, gã ta vô cùng tức giận, chỉ muốn đánh trả, nhưng khi gã ta vừa định phản kích thì Dương Ân đã nhanh tay tát liên tục lên mặt của gã ta hàng chục cái rồi, khiến cho gã ta không biết phải làm sao.
Người của Tử Tiêu các đều trợn tròn mắt.
Bọn họ biết thực lực của Dương Ân không tầm thường nhưng vẫn hết sức xem nhẹ, bây giờ xem ra thực lực của Dương Ân còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì mà bọn họ tưởng.
"Làm càn, dám đả thương Đàm sư đệ!", Lưu Hoài Tài tức giận quát lên, sau đó gã ta cũng lao tới công kích Dương Ân.
Thanh Câu quyền!
Thứ mà Lưu Hoài Tài đánh ra chính là mộc huyền khí, huyền khí này ngưng tụ thành một đôi câu nhanh như chớp móc về phía trái tim của Dương Ân.
Đây là vương kỹ đỉnh cấp, thực lực của Lưu Hoài Tài lại xếp trên Đàm Mạc Phàm, gã ta chính là vương giả đỉnh cấp hàng thật giá thật, cho dù chỉ sử dụng chín phần công lực thì cũng mạnh hơn so với Đàm Mạc Phàm rất nhiều.
Khi Lưu Hoài Tài vừa ra tay thì Dương Ân đã cảm ứng được, đám đệ tử giới siêu phàm này đều rất mạnh, là những kẻ có cảnh giới vương giả mạnh nhất mà hắn từng đụng độ.
Đáng tiếc, những kẻ này đối với hắn mà nói cũng chẳng tính là siêu cấp cao thủ gì, Dương Ân ném Đàm Mạc Phàm về phía Lưu Hoài Tài, rồi ngay lập tức tung quyền về phía gã ta, sau đó nhân cơ hội dùng chân Phong Thần đá thêm một cước.
Lưu Hoài Tài không phải Đàm Mạc Phàm, gã ta đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đón được Đàm Mạc Phàm thì gã ta đã có thể nhẹ nhàng tránh được công kích của Dương Ân bằng thân pháp hết sức quỷ dị, hơn nữa gã ta còn kịp tung ra một quyền phản kích, tốc độ của đường quyền này rất nhanh, tựa hồ như còn có thể sánh được với một quyền của cảnh giới Thiên Ngư.
Dương Ân đối mặt với sức mạnh của đối thủ thì liên tục lui về phía sau, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, ngay khi tìm được một khoảng trống để chạy thoát thì hắn liền nói: "Ta không có ý định làm kẻ thù của các người, đừng ép ta".
"Bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn rồi!", Lưu Hoài Tài đẩy Đàm Mạc Phàm ra phía sau rồi nhanh chóng đuổi theo Dương Ân, song quyền của gã ta điên cuồng đánh tới, từng đạo quyền kình mạnh mẽ khóa chặt xung quanh không cho Dương Ân có cơ hội chạy trốn, nhất định muốn khiến