Làm sao Đỗ Lệ Quyên có thể bỏ qua cơ hội này, bà ta ngay lập tức vung phất trần lần nữa đánh về phía Mộng Băng Tuyết, trong phạm vi một dặm xung quanh đều bị sức mạnh phóng ra từ phất trần bao phủ, một trận gió lốc nổi lên kịch liệt, cát đá bay tứ tung, cây cối xung quanh đều bị nghiền thành bột.
Mộng Băng Tuyết vừa phải bảo vệ Dương Ân vừa phải chống đỡ đòn công kích này thực sự không dễ dàng gì, cô ta cũng có thực lực cảnh giới Thiên Ngư cao cấp giống như Đỗ Lệ Quyên, nhưng linh hồn của cô ta chỉ vừa mới khôi phục cho nên chiến lực hiện tại cũng chưa thể trở về trạng thái đỉnh cao, muốn phản kích cũng không dễ dàng.
Mộng Băng Tuyết lại ngưng tụ ra một tấm khiên băng bảo vệ bản thân và Dương Ân chạy ra khỏi phạm vi công kích của Đỗ Lệ Quyên, trong tay của cô ta lại ngưng tụ ra thêm một thanh kiếm băng điên cuồng chém ra từng đạo kiếm khí băng giá sắc bén phá hết những đòn công kích của phất trần, bức lui Đỗ Lệ Quyên.
Mộng Băng Tuyết muốn mang theo Dương Ân rời đi, đáng tiếc Đỗ Lệ Quyên vẫn đuổi theo không buông tha, và rất khó để Mộng Băng Tuyết có thể thoát khỏi những đòn tấn công của bà ta, ngay lúc đó thì Kỷ Lan Du cũng đã đánh tới, bà ta dốc toàn lực ra tay, muốn liên thủ với Đỗ Lệ Quyên bắt Mộng Băng Tuyết lại.
Dương Ân được Mộng Băng Tuyết ôm trong vòng tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ta, cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô ta, cho dù sợi dây liên kết giữa hắn và cô ta đã dần trở nên mờ nhạt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô ta đối với mình, cô ta đã khôi phục lại linh hồn nhưng vẫn không rời khỏi hắn, hắn đột nhiên lên tiếng: "Băng Tuyết, nhờ cô kéo dài thời gian thêm một chút nữa, chờ ta khôi phục thì chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt chúng".
Mộng Băng Tuyết đáp lại hắn bằng một nụ cười, cô ta nói: "Được, họ không thể phá được lớp phòng ngự của ta đâu".
Ngay sau đó thanh kiếm băng của cô ta lại vung lên, chuyển thế công kích thành thế phòng thủ, tạo thêm một tấm khiên băng chặn đứng những đòn công kích của Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du.
Mộng Băng Tuyết lúc này đã tập trung phòng thủ, Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du nhất thời đúng là không thể làm gì được cô ta.
Kỷ Lan Du vẫn điên cuồng công kích như trước, mỗi một đường kiếm mà bà ta đánh ra đều mang theo nguồn năng lượng cực mạnh, dường như còn có thể chém đôi cả bầu trời, nhưng sau một lúc không thể làm được gì thì bà ta liền quay sang nói với Đỗ Lệ Quyên: "Sư tỷ, đừng cho bọn chúng có thời gian để thở".
"Được!", Đỗ Lệ Quyên khẽ đáp, sau đó còn nói thêm: "Thánh nữ Côn Lôn, xem tuyệt học của núi Nga Mi bọn ta đây".
Ngàn Tơ Vạn Sợi!
Chiêu thức của Đỗ Lệ Quyên đã biến đổi, trước đó bà ta tấn công hết sức mãnh liệt nhưng bây giờ bà ta chỉ vung nhẹ phất trần đánh ra những sợi năng lượng nhẹ như những hạt mưa xuân, nhưng những sợi năng lượng này lại rất mạnh mẽ, thẩm thấu dần dần từng lớp khiến cho tấm khiên phòng thủ của Mộng Băng Tuyết bị tàn phá, cuối cùng tan thành hư không.
Mộng Băng Tuyết suýt chút nữa là không thể tránh được, ngay cả ống tay áo cũng bị cắt đứt.
Kỷ Lan Du ở bên cạnh phối hợp ra tay, bà ta nâng kiếm lên, đánh ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ mang theo kiếm ý cắt ngang bầu trời.
"Các ngươi vẫn nghĩ thần trí ta si ngốc nên có thể dễ dàng ức hiếp hay sao!", Mộng Băng Tuyết thản nhiên nói, thanh kiếm băng của cô ta bắt đầu phát ra những tiếng kêu ông ông, sau đó ngay lập tức lại có một trận bão tuyết nổi lên, trận bão tuyết tạo ra khí thế vô cùng lớn, dung hợp