"Dương Ân, ngươi sẽ không được chết tử tế.
Hai vị chấp sự Hà Chấn và Cát Đường Bình không thể chết vô ích như vậy", trong lòng Tử Kỳ vô cùng hận Dương Ân, ả thề lúc trở về sẽ mang tới đây nhiều chấp sự cường đại hơn, thậm chí là mang theo cả trưởng lão tới xử lý cả Dương Ân và người nhà của hắn.
Đám người Tử Tiêu các chưa chết cũng không dám nán lại nữa, rất sợ Dương Ân đổi ý.
Sau khi đám người Tử Tiêu các rời đi, Dương Ân quay trở lại với Mộng Băng Tuyết để giải quyết những chuyện còn lại với núi Nga Mi.
"Dương Ân, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như sư muội của ta xảy ra bất trắc gì thì ngươi tuyệt đối sẽ không còn đường sống", Đỗ Lệ Quyên lại uy hiếp.
"Bà còn dám uy hiếp huynh ấy, có tin ta sẽ chém đầu của bà ta ngay hay không?", Mộng Băng Tuyết ngay lập tức lên tiếng.
Đỗ Lệ Quyên tức giận tới mức cả người phát run, nhưng lại không dám phản bác.
"Muốn ta thả bà ta ra cũng rất đơn giản, chỉ cần nội trong ba năm các người không được tới đây làm phiền ta và Dương gia ta nữa", Dương Ân âm trầm nói với Đỗ Lệ Quyên.
“Dương Ân, ngươi giết chết cha ta, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi”, Tống Tinh không nhịn được nhảy ra nói.
"Chỉ dựa vào ngươi sao?", Dương Ân khinh thường liếc nhìn Tống Tinh.
"Đỗ chấp sự đừng đồng ý với yêu cầu của hắn, một khi cho hắn thêm thời gian thì hắn chắc chắn có thể trở thành mối đe dọa của núi Nga Mi ta", Tống Tinh hướng về phía Đỗ Lệ Quyên đề nghị.
“Vậy ý của ngươi là để cho Kỷ chấp sự chết?”, Đỗ Lệ Quyên lạnh lùng liếc nhìn Tống Tinh.
Tuy Kỷ Lan Du đã bị Mộng Băng Tuyết khống chế và thân thể còn bị thương nặng nhưng không có nghĩa là bà ta không còn tỉnh táo, ngược lại bà ta còn rất tỉnh táo, Tống Tinh nói như vậy đã khiến cho bà ta ghim chặt ở trong lòng, bà ta thầm mắng: "Chờ ta thoát khỏi cảnh này thì ta nhất định không tha cho tiện nhân nhà ngươi!"
Kỷ Lan Du không phải bậc thánh nhân, bà ta cũng biết sợ chết, nhưng lời nói của Tống Tinh rõ ràng là đang muốn đẩy bà ta vào chỗ chết.
Tống Tinh trong nháy mắt biết mình đã nói sai, cho nên cô ta ngay lập tức xua tay giải thích: "Không, không...!ý của ta không phải là như vậy, ý ta là..."
"Được rồi lui ra đi, nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng", Đỗ Lệ Quyên quát cô ta một câu, tiếp theo mới nhìn về phía Dương Ân nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi, nội trong ba năm bọn ta sẽ không làm phiền đến ngươi".
"Bà thề đi", Dương Ân lại nói, hắn không thể dễ dàng tin lời Đỗ Lệ Quyên, sát ý trong ánh mắt của bà ta vẫn còn rất mãnh liệt.
Đỗ Lệ Quyên bị Dương Ân làm cho cực kỳ phẫn nộ, nhưng vì tính mạng của Kỷ Lan Du, bà ta vẫn phải nghiến răng nói: "Ta thề trong vòng ba năm sẽ không tìm Dương Ân ngươi gây phiền toái, nếu không làm đúng lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết".
“Được rồi, Băng Tuyết thả bà ta ra đi”, Dương Ân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quay sang nói với Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết vẫn chưa chịu thả người, cô ta nói với Đỗ Lệ Quyên: "Vấn đề này còn phải tính toán lại một chút, bọn ta đã bị thương nặng như thế này thì làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được?"
"Ngươi còn muốn thế nào?", Đỗ Lệ Quyên cau mày hỏi.
"Mau lấy ra một số đồ tốt gì đó bồi thường cho bọn ta đi", Mộng