Lục Trí khóc lóc: “Chủ công, ngài ngược đãi sư gia, đây là hành vi vô đạo đức, ta muốn khiển trách ngài”.
“Ngươi quả nhiên là tính đàn bà.
Khóc sướt mướt làm cái gì? Chủ công ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mới ra tay hướng dẫn hai ngươi.
Người khác muốn ta hướng dẫn thì còn lâu nhé”, Dương Ân nở nụ cười đắc ý, dừng lại một chút rồi nói: “Nền móng của ngươi đang trở nên vững chắc, có cảm thấy có gì không ổn không?”
Lục Trí nghiêm mặt nói: “Thưa chủ công, ngoại trừ sức mạnh tăng quá nhanh ra, thì tạm thời chưa phát hiện ra chỗ nào không ổn”.
Dương Ân nói: “Nếu đã vậy, ta sẽ dạy ngươi một cách để áp chế để quá trình thăng cấp cảnh giới chậm lại một chút”.
“Đừng, chủ công, ta thấy như thế này rất tốt”, Lục Trí vội vàng lắc đầu.
Dương Ân nghiêm túc nói: “Ngươi cứ cố gắng nghiên cứu trận pháp, ta thấy ngươi chắc chắn có thể mở ra con đường khác cho mình, đạt được thành tựu phi phàm hơn”.
Đây không phải lời do Dương Ân nghĩ ra, mà là của Tiểu Hắc bên cạnh Dương Ân nói.
Lục Trí là kỳ tài trận pháp, hắn ta có thể sử dụng tài năng của mình vào phương diện trận pháp, như vậy mới có thể phát huy hết tài năng lớn nhất của mình.
“Vâng thưa chủ công, ta sẽ làm theo lời dặn của ngài”.
Lục Trí trầm giọng nói.
Dương Ân dẫn Khỉ Gầy, Lục Trí đi quanh một vòng, lệnh cho họ hãy đẩy nhanh tiến độ công việc, tranh thủ xây dựng càng nhanh càng tốt.
Sau đó, Dương Ân lại dẫn hai người họ đến lầu đấu giá, lầu đấu giá này cũng là sản nghiệp của Dược Vương các, hiện giờ đã thuộc về Bang Võ Hầu.
Hoàng Xương Kiên quản lý các công việc ở đây, bọn họ sẽ lại tổ chức đấu giá một lần nữa trong bảy ngày nữa.
Sau một vòng thị sát, Dương Ân lại trở về nhà rồi triệu kiến Cảnh Kiện.
“Vương gia, đám luyện dược sư ở Dược Vương các thì nên xử lý thế nào đây?”, Cảnh Kiện hỏi Dương Ân.
Từ sau khi Dược Vương các bị phá hủy, đám luyện dược sư ở đó đã bị khống chế.
Những người này đáng lẽ nên để triều đình xử lý, thế nhưng triều đình liên tiếp xảy ra chuyện, thực lực không đủ để uy hiếp đám luyện dược sư nên giao cho Dương Trấn Nam xử trí, thật ra là để Dương Ân xử lý, vì sức uy hiếp của Dương Ân đối với đám luyện dược sư kia là lớn nhất.
Theo ý của Dương Trấn Nam, ông ấy sẽ không do dự giết hết đám luyện dược sư này.
Bọn họ đều là người của Dược Vương các, sớm đã cùng chung chạ với Dược Vương các, nếu giữ lại thì cũng giống như nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Dương Ân thì khăng khăng muốn giữ lại bọn họ, tất nhiên là vì bọn họ có tác dụng rất lớn.
Lần này, những chuyện Dương Ân làm không còn vì bản thân nữa, mà là vì triều đình, hắn định giữ lại vài luyện dược sư có ích cho triều đình, tăng cường sức mạnh cho Dược Khố.
“Ta giao bọn họ cho ông là để ông nghĩ ra phương án giải quyết, ông thử nói ý kiến của mình trước đi!”, Dương Ân hỏi ngược lại.
Cảnh Kiện gượng cười: “Vương gia, vậy thì để ta nói thẳng...”, Dừng một chút rồi ông ta nói: “Dù bọn họ là luyện dược sư thuộc Dược Vương các, nhưng bên trong chắc chắn cũng có vài người trong sạch, họ đều là những người bị ép phải gia nhập Dược Vương các, họ đã ăn năn hối hận, đồng ý làm việc cho Vương gia!”
“Đó là những ai, ông đã chọn được ai chưa?”
“Ta đã chọn ra rồi,