Ngay khi Tô Sơn Nhi rời đi, Vạn Lam Hinh do dự một chút rồi nói với thủ hạ của mình: "Các người tiếp tục tuần tra, không cần chờ ta".
Sau đó cô ta liền thúc giục linh báo của mình lao ra khỏi thành.
Ở bãi đất hoang bên ngoài thành, Dương Ân đang đứng chắp tay chờ sự xuất hiện của Tô Sơn Nhi, ánh mắt của hắn có chút u sầu, không phải vì những đòn công kích của Tô Sơn Nhi khiến cho hắn u sầu mà chính là vì chuyện của Vạn Lam Hinh.
Hắn không biết phải đưa ra quyết định trong chuyện này như thế nào.
"Tốc độ của vương gia nhanh lắm!", Tô Sơn Nhi xuất hiện không xa trước mặt Dương Ân nói.
“Tô Sơn Nhi, ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng bây giờ ngươi nên trở về đi”, Dương Ân nhìn thẳng vào Tô Sơn Nhi trịnh trọng nói.
"Dương Ân, cho dù ngươi không muốn tiếp nhận sự dẫn dắt của ta nhưng nếu như ngươi muốn đuổi ta đi thì còn chưa có tư cách đó đâu", Tô Sơn Nhi nghiêm nghị nói, sau một lúc dừng lại, hắn ta còn nói thêm: "Ta dự định dẫn Lam Hinh đến giới siêu phàm, thiên phú của nàng ấy không tệ, chỉ cần nguyện ý theo ta thì nàng ấy nhất định sẽ trở nên không thua kém bất kỳ thiên kiêu chi tử nào, cho nên ngươi nhận thua đi".
"Nàng ấy là nữ nhân của ta", Dương Ân nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình rồi quả quyết nói.
Vạn Lam Hinh vừa mới đi tới cách đó không xa, nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nước mắt cũng không kìm nén được mà trào ra, cô ta lẩm bẩm nói: "Đệ cuối cùng cũng đã thừa nhận ta, cuối cùng cũng đã thừa nhận ta!"
Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên!
Dương Ân từng là một tên nhóc rất bướng bỉnh, cô ta là đại tỷ của hắn, luôn luôn bảo bọc hắn, hắn đã nói rằng sau khi lớn lên nhất định sẽ luôn bảo vệ cho cô ta, lời thề đó cuối cùng cũng đã thành sự thật từ lúc nào.
Chỉ là việc liệu bọn họ có thể ở bên nhau hay không vẫn còn là một việc khó nói.
Mặc dù Dương Ân đã thừa nhận rằng Vạn Lam Hinh là nữ nhân của mình, nhưng Tô Sơn Nhi há có thể đồng ý với điều đó được?
“Ha ha, ta thấy Lam Hinh không thích ngươi, huống chi nàng ấy còn nói chỉ cần ta đánh bại ngươi thì nàng ấy nguyện ý đi theo ta, ngươi đã mất cơ hội rồi”, Tô Sơn Nhi cười lạnh nói.
“Không… ta chỉ nói đùa với huynh thôi, ta thích Ân đệ”, Vạn Lam Hinh hét lên không chút do dự.
"Lời đã nói ra thì không thể rút lại, xem ta thu thập hắn đây", Tô Sơn Nhi lên tiếng rồi xông về phía Dương Ân một lần nữa.
Chiến lực mà Tô Sơn Nhi bộc phát đã tăng vọt, tương đương với cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, đây mới chính là thực lực thật sự của hắn ta.
Một luồng huyền khí màu vàng kim bao quanh cơ thể của hắn ta, ngưng tụ trên song quyền, đánh ra vô số Loạn Hoa quyền, mỗi một quyền đều giống như thiên thạch đang xông về phía của Dương Ân, uy lực bá đạo vô cùng.
Dương Ân cau mày, hắn lẩm bẩm nói: "Thì ra là che giấu thực lực, đúng là đại kình địch".
Hắn luôn cho rằng Tô Sơn Nhi cao nhất chỉ đạt tới cảnh giới Địa Hải cao cấp, nhưng bây giờ đối thủ đã không còn giấu diếm sức mạnh nữa, sức mạnh của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, hắn không được phép bất cẩn nữa.
Long Diễm quyền!
Dương Ân đã tu luyện Long Diễm quyền một thời gian, hôm nay rốt cuộc cũng đã có thể sử dụng.
Lúc hắn ra tay, trong nháy mắt quyền ảnh của hắn đã ngưng tụ ra hư ảnh một con rồng đang gầm thét, hỏa diễm màu lam bao quanh hư ảnh con rồng,