Dương Ân sau khi thừa nhận Vạn Lam Hinh là nữ nhân của mình thì cảm thấy hết sức sung sướng, hắn nắm tay Vạn Lam Hinh đi dạo quanh mảnh đất hoang vắng, trên đường đi còn kể lại cho cô ta nghe những điều thú vị mà hắn đã trải qua.
Vạn Lam Hinh như con chim nhỏ nép vào người Dương Ân, sắc hồng trên gương mặt một hồi lâu cũng không hề biến mất.
Giờ phút này cô ta chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế gian.
Sau khi màn đêm buông xuống, Dương Ân đưa Vạn Lam Hinh trở lại vương thành và mời cô ta vào Dương phủ dùng bữa.
Trong lúc ăn cơm, Tô Nhu Mai thấy rõ quan hệ giữa Dương Ân và Vạn Lam Hinh đã có bước đột phá lớn, trong lòng bà ấy vô cùng vui vẻ thầm nói: "Cô con dâu này xem như là đã định rồi".
Vạn Lam Hinh không có địa vị hiển hách như Đường Hiểu Hàm, cũng không xinh đẹp như Đường Hiểu Hàm, nhưng cô ta rất nhanh nhẹn giỏi giang, làm việc rõ ràng thông suốt.
Thống lĩnh trực tiếp của Vạn Lam Hinh là Dương Trấn Nam cũng hết lời khen ngợi cô ta, để cho cô ta trở thành con dâu của Dương gia cũng không tệ.
Vạn Lam Hinh cảm nhận được sự quan tâm và công nhận của gia đình Dương Ân dành cho mình thì cuối cùng cũng trút bỏ được sự lo lắng, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: "Tiểu Hàm, đa tạ muội đã rời đi".
Sau bữa ăn, Dương Ân đưa Vạn Lam Hinh trở về Vạn phủ.
Tới phía trước Vạn phủ, Dương Ân mới buông tay Vạn Lam Hinh nói: "Hinh nhi, hôm nay ta đưa nàng tới đây thôi, hôm sau ta lại đến thăm Vạn bá bá".
"Ừm, vậy chàng mau về đi", Vạn Lam Hinh nhẹ nhàng đáp, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Dương Ân rồi xoay người chạy vào trong phủ như đang chạy trốn.
Dương Ân sờ lên gò má còn ướt át lẩm bẩm nói: "Thơm quá!"
Ngày hôm sau, Dương Ân còn chưa kịp tới Vạn phủ thăm hỏi Vạn Thiên Long thì Tiểu Hắc đã không nhịn được nói: "Ngươi nên đi tìm loại huyền tinh khí tiếp theo đi".
"Không cần gấp như vậy chứ?", Dương Ân đáp lại.
"Còn không gấp sao? Ngươi biết mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian rồi hay không, nếu như ngươi không cố gắng thì sau này ngươi lấy tư cách gì đi đón nha đầu họ Mộng kia, có tư cách gì đi tìm người tình nhỏ trong mộng của ngươi, huống chi tên nhóc họ Lục kia còn cần ngươi cứu mạng đó", Tiểu Hắc bực bội nói nhanh, chỉ hận không thể rèn sắt đen thành thép cứng.
Dương Ân cau mày nói: "Sau khi Lục Trí luyện Âm Dương tiên điển thì tình trạng của hắn ta đã cải thiện rất nhiều, trong thời gian ngắn sẽ không còn lo lắng về tính mạng nữa mà".
"Oẳng oẳng, hắn ta không tu luyện Âm Dương tiên điển thì còn có thể sống đến 30 tuổi, nhưng hắn ta đã tu luyện Âm Dương tiên điển thì thời gian sống của hắn ta cũng sẽ giảm đi rất nhiều".
"Sao có thể như vậy chứ?"
"Hắn ta có Âm Dương thể trời sinh, nhưng bởi vì một số lý do cho nên Âm khí của hắn thịnh hơn Dương khí, một khi sức mạnh của hắn ta càng tăng lên thì Âm khí cũng theo đó mà tăng lên, đến lúc nó bùng nổ thì không ai có thể cứu được hắn ta".
"Ngươi biết rõ như vậy tại sao còn để cho hắn ta luyện Âm Dương tiên điển, ngươi muốn Lục Trí chết sớm sao?", Dương Ân