Giữa các sơn ngục, tất cả ngục nô đều cảm nhận được tiếng sói tru đáng sợ, khiến họ vô cùng căng thẳng.
“Lang yêu lại tập kích rồi, có chuyện gì vậy không biết?”
“Lần trước lang yêu tập kích nghe nói chết đến hàng ngàn người, chúng ta vẫn nên chuồn nhanh đi, nếu không đều trở thành mồi cho chúng hết mất”.
“Đại đa số lính gác ngục đều đã bị chuyển đi rồi, bây giờ mà không chuồn đi thì còn đợi tới lúc nào nữa”.
“Đúng đấy, ở lại đây thì chỉ còn một con đường chết, bây giờ đào ngục có khi còn chút cơ hội sống”.
...!
Một số ngục nô bắt đầu dao động, bọn họ không cam tâm bị nhốt cả đời ở trong này, bắt đầu đào ngục.
Chỉ một lúc sau, trong ngục đã bắt đầu loạn lên.
Phần lớn binh lực trong ngục đã bị điều đi đối phó với lang yêu, chỉ còn lại một số lính gác, sức mạnh quá yếu ớt, làm sao có thể chống chọi lại lần bạo động này?
Vạn Thiên Long đang trong thời gian chữa bệnh bị kinh động, ông ta đưa con gái mình là Vạn Lam Hinh tham gia vào trận chiến với cơ thể bị thương nặng.
“Cha, cha vẫn chưa khỏe hẳn mà”, Vạn Lam Hinh lo lắng nói.
“Có khỏe hay không thì đã sao, bây giờ mà không ra ngoài ổn định tình hình, ngục giam đại loạn, cha cũng không thoát được trách nhiệm!”, Vạn Thiên Long sắc mặt tái nhợt đáp lại.
Vạn Thiên Long cưỡi lên ngưu yêu, mình mặc giáp trụ, tinh thần khôi phục không ít, mang theo binh lính, hô to với vài chục người ít ỏi trong sân: “Cùng ngục trưởng ta ra trận!”
Mấy chục người đó đều là tâm phúc của Vạn Thiên Long, cùng quỳ xuống hô to: “Nguyện cùng trưởng ngục ra trận!”
Vạn Thiên Long quay đầu lại nói với Vạn Lam Hinh: “Các khu ngục giao cho con đi trấn áp, lúc cần thiết thì đừng mềm lòng!”
Vạn Lam Hinh nhìn người cha kiên định của mình, gật đầu mạnh mẽ, nói: “Cha yên tâm, con sẽ không để cha thất vọng đâu!”
Vạn Thiên Long nở nụ cười hài lòng, cùng người của mình lao ra chiến trường.
Thân là trưởng ngục, cho dù người mang trọng thương cũng không có lý nào lại rút lui, nếu vậy thì chức trưởng ngục này của ông ta cũng đã đến ngày tàn rồi.
Vạn Lam Hinh nhìn cha mình đang đi xa dần, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự tôn kính, đây mới là cha cô ta, một lòng vì chuyện công, không bao giờ lùi bước, cô ta vác trường thương lên, nhanh chóng cưỡi con báo hoa, bắt đầu tuần tra các khu ngục.
Trong một biệt viện cách đó không xa, Vương Cửu Trọng vẫn im lặng ngồi thiền.
Vương Cửu Trọng là một bậc vương giả mạnh mẽ chứ không đơn giản chỉ là một bậc vương giả bình thường, bị giam giữ lâu năm dẫn đến hao tổn tinh huyết, cơ thể chiến đấu bị tổn hại nặng nề, cảnh giới sa sút rất nhiều, trước mắt muốn khôi phục cũng không dễ dàng gì.
Hiện tại, mặc dù hắn ta đã nuốt rất nhiều thuốc cổ, linh dược, thịt yêu, và huyền linh cấp thấp do Liệt Phong cung cấp, cũng chỉ khôi phục lại cho hắn ta ba phần sức mạnh mà thôi.
Nếu thêm mấy ngày nữa, có thể khôi phục đến năm phần, trừ phi kiếm được vương dược hiếm thì mới có thể khôi phục đến hơn bảy phần năng lực chiến đấu, nếu muốn hoàn toàn trở lại đỉnh cao, phải cần một thời gian dài để từ từ hồi phục mới được.
Sao Vương Cửu Trọng có thể không biết