Edit: Lybt
Vết thương do bị súng bắn của Julian vẫn luôn đổ máu, hắn biết chính mình đã không có đường sống.
Cảng Sinh vẫn luôn lay động hắn; “Julian anh mang cậu đi tìm mẹ, rời đi Hong Kong, cậu mở to mắt, không phải sợ.” Lại nói với Hoa Kinh Sinh đang lái xe sốt ruột hô: “Đại ca, đi bến tàu!”
Julian bắt lấy quần áo Cảng Sinh, cố hết sức ngẩng đầu: “Ca ca, thực xin lỗi, rất nhiều chuyên em cũng không biết làm sao bây giờ.”
Cảng Sinh không tự chủ được, nước mắt liền rơi xuống, anh rất hy vọng Julian có thể sống sót, nhất định có thể, dẫn hắn rời Hong Kong, đi Đài Loan, đi đến một nơi không quen họ, một nhàbọn họ đoàn tụ, bình an vượt qua cả đời.
Nghĩ nghĩ, Cảng Sinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Julian, đôi mắt Julian đong đầy nước mắt, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập hi vọng lại tuyệt vọng.
“Nếu anh thấy mẹ, giúp em nói một tiếng thực xin lỗi.” đôi mắt Julian càng dính chặt không mở ra được, hắn nhìn Cảng Sinh, ánh mắt nhu hòa lạ kỳ,thật ra cả đời này Cảng Sinh là người đối xử với hắn tốt nhất, là người tốt nhất mà hắn có được .
Hắn đột nhiên thực hối hận khi đó chính mình đã xúc động, dựa vào đầu vai Cảng Sinh, hắn không có cơ hội, nếu mình không bại lộ, có lẽ mình sẽ không rơi vào kết cục như vậy, bọn họ chỉ lên giường với nhau hai lần, nói ra thì chẳng nhiều nhặn gì, nhưng phần ấm áp này, quá nhiều quyến luyến.
Không có cơ hội. Julian đột nhiên nở nụ cười, Cảng Sinh gắt gao ôm hắn: “Julian chúng ta tới rồi, cậu đừng sợ, cậu đừng sợ……”
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là con thuyền đã rời bến, nhìn người mẹ giãy dụa muốn lao về phía hắn mà không được, hắn rốt cuộc nói một câu: “Mẹ, thực xin lỗi.” Hắn không phải không hận bà, mà là sắp chết rồi, hắn hy vọng đem tất cả mọi thứ đều mang đi, oán hận, ràng buộc, triền quyện, chỉ tiếc Cảng Sinh, không mang đi được cũng không buông xuống được.
Quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hắn hít một hơi dài, dùng hết một tia sức lực cuối cùng lẩm bẩm nói: “Cảng Sinh,em rất thích anh.”
Julian mất đi mọi tri giác và ý thức, đi đến một thế giới khác.
Cảng Sinh không có nghe được lời Julian nói, anh nhìn con thuyền đã xa bên kia khóc thút thít kêu: “Mẹ, mẹ nhìn em trai xem,mẹ mau nhìn em trai.” Cảng Sinh nâng mặt Julian lên , biểu tình Julian đã bị dừng lại từ lâu, Cảng Sinh dừng một chút, không thể tin được nhìn Julian, trái tim như là bị bóp lại, bỗng nhiên một cơn đau cuộn lên
Sau đó hắn không dám nhìn Julian, nhìn chiếc thuyền bên kia tê tâm liệt phế kêu: “Mẹ mau nhìn em đi, nhìn em ấy xem……”
Cảng Sinh đau lòng đến đứng dậy không nổi, quỳ trên mặt đất, không dám liếc mắt nhìn người bên người một cái. Anh không thể nói gì, một đệ đệ anh không quen biết được bao lâu đã rời đi, vì cái gì anh lại có đau đớn như muốn chết, anh không dám nghĩ. Cảng Sinh thực sợ hãi, anh như là một người bị mất linh hồn, hai mắt trống rỗng.
……
Julian đi xuống nơi sương khói lượn lờ, bậc thang tối tăm quỷ quyệt, đây là địa ngục sao?
Hắn vẫn luôn trong trạng thái hối hận, hối hận hắn không có thu tay lại sớm một chút, hối hận chính mình ngu ngốc, hối hận hắn đã vĩnh viễn rời đi Cảng Sinh. Hắn là hắc đạo, mà anh là cảnh sát thì lại như thế nào, bọn họ là huynh đệ cùng mẹ khác cha lại như thế nào, chỉ cần tồn tại, là có thể nắm lấy bàn tay rắn chắc của Cảng Sinh, nghe được lời nói quan tâm của anh, nhìn ngắm ánh mắt ấm áp của anh.
Nghĩ đến bao nhiêu việc đi chăng nữa, cũng chỉ còn hy vọng như ánh mặt trời đã vào đông.
Julian đi tới phía trước , mỏi mệt nhìn hai bên, là một bức tường ánh sáng trong suốt, hắn nhìn thấy Cảng Sinh ngồi quỳ dại ra, nhìn đến mẹ cùng Hoa Kinh Sinh khóc rống.
Chung quy là, hai thế giới.
Một quỷ sai diện mạo phổ thông lại đây dẫn hắn đi, một roi vung lên, đau đến mức hắn run run,quỷ sai kia quát: “Đi mau! Đừng chậm chạp!”
Julian nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm quỷ sai kia , vung tay bóp lấy cổ quỷ sai, đoạt roi dài của hắn, quất trên mạnh đất đến tung bụi, âm trầm gợi khóe miệng lên, đôi mắt như ác lang: “Đối với ta khách khí một chút.”
Quỷ sai run lập cập, đối với Julian chỉ chỉ phía trước, sợ hãi rụt rè đi ở phía sau.
Một đường đi qua các loại Tu La tràng, thấy hết yêu ma quỷ quái.
Tới rồi một chỗ của địa ngục, những ác quỷ đó lớn lên hình thù kỳ quái, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh,đứng trước một chảo dầu thật lớn , dùng tay vớt được đồ ăn có bên trong có mùi hôi tản ra. Mà một bên lại tự chặt tay chân chính mình, đào ra tròng mắt, xé nát miệng mũi chính mình, ném vào trong chảo dầu, chứng kiến cảnh này, nhìn thấy ghê người.
Quỷ sai dẫn hắn tới rồi trước mặt một la sát mặt trắng, la sát cầm lấy hồ sơ, hơi kinh ngạc: “Ngươi tính tình tàn bạo, trời sinh phản cốt, sau khi chết vốn nên đến trong địa ngục chảo dầu của ta trải qua vĩnh thế chuộc tội. Nhưng có rất nhiều người bất bình vì ngươi, hy vọng ngươi còn sống, hình thành một luồng ý niệm không thể đối kháng.”
Julian ghé mắt nhíu mày, rất nhiều người vì hắn bất bình? Trừ bỏ Cảng Sinh, còn có ai quan tâm hắn chết hay sống? Lời nói vô căn cứ.
La sát nói: “Nghe cho rõ, ngươi có hai con đường. Thứ nhất, cho ngươi trọng sinh trở lại thế giới ban đầu, trước khi đại nạn đến, sống thêm một hồi, sau khi chết ngươi như cũ phải xuống địa ngục, chịu vô tận trừng phạt. Thứ hai, miễn đi tội của ngươi, cho ngươi chuyển thế đầu thai, bỏ lại chuyện cũ năm xưa.”
Julian không chút do dự: “Ta chọn số một.” Nội tâm kích động không thôi, cắn chặt răng, móng tay khảm vào trong lòng bàn tay, nhịn xuống kích động, lắp bắp hỏi la sát: “Đại nhân, ta muốn… Thỉnh cầu đại nhân cho ta mang theo ký ức khi còn sống.”
La sát gật đầu: “Ngươi đi đi.” Khoát tay, Julian biến mất ở địa ngục.
Quỷ sai thấu tiến lên: “Đại nhân, hắn không phải chỉ là một nhân vật bên trong phim truyền hình sao?Còn sống cũng không tính là thật, có ý nghĩa sao?”
La sát lắc đầu: “Đối với hắn tới nói cả đời hắn chính là toàn bộ thế giới của hắn, tuy là giả, nhưng đương nhiên cũng là sự thật.”
La sát sờ sờ chòm râu: “Cho nên ít nhất đối hắn, là