Trên đài Liễu Oanh Oanh vừa hát xong đang đi xuống, một trận vỗ tay vang lên, Cảng Sinh nhìn qua đi, thế nhưng một lần nữa lên đài lại là Lâm Liên Hảo,
đây là người lần trước ông chủ đã gặp , Lâm Liên Hảo là một người phụ nữ trung niên, mặt mày cũng có chút sắc xảo, khi hát lên lại ngọt ngào như con gái mười tám, như một loại hoa hồng trắng trầm thấp cùng nhã tuyển, trong khoảng thời gian ngắn Cảng Sinh nghe đến có chút mê muội.
Julian nhìn ánh mắt Cảng Sinh mê muội cảm thấy buồn cười, đời trước hắn đã từng tra qua, biết một đoạn thời gian rất dài Cảng Sinh cũng không biết mẹ mình là ai, càng không biết, chính mình là đệ đệ cùng mẹ khác cha của anh, nhắc lại, thì bọn họ cũng đáng thương như nhau.
“A Quý, cha mẹ anh làm gì đó?”
Cảng Sinh giật mình một cái, nháy mắt cảnh giác lên: “Tôi? ba mẹ tôi không còn nữa, sao ông chủ lại hỏi cái này?”
“sorry, tôi không biết.”
Cảng Sinh lắc đầu: “Không sao, lão bản.”
Julian mất mát nhìn Cảng Sinh: “Chúng ta đây cũng tính là đồng bệnh tương liên, bố tôi đã qua đời, mẹ từ rất sớm đã bỏ tôi đi,mười một tuổi tôi đã bị đưa đến nước Mỹ, tôi cứ thế một người lớn lên, khi đó cuộc sống của tôi rất thống khổ.” thời điểm Julian đối mặt với Cảng Sinh, luôn có một sự chân thật xưa nay chưa từng có.
Những lời này, hắn lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh nói với người ta.
Cảng Sinh nhíu mày, nhìn Julian so với chính mình còn nhỏ vài tuổi, có chút mềm lòng: “Vậy cha mẹ cậu thật sự quá nhẫn tâm, mười một tuổi thật sự quá bé.”
“Tôi khi còn nhỏ rất muốn thân cận cha mẹ tôi, nhưng những thứ đó tôi đều không chiếm được” Julian dừng một chút, cha mẹ với hắn mà nói là một tử huyệt, mỗi lần nói đến, tim như bị khoét ra: “Ta khi đó thường xuyên bị người ngoại quốc đánh đến mặt mũi bầm dập, thường thường bị khi dễ.”
“Vậy lúc đó cậu làm thế nào?”
“Ăn miếng trả miếng, đánh trở về. anh biết mà, anh càng sợ hắn, hắn liền càng khi dễ anh. Kỳ thật……” Julian uống một hớp rượu lớn, tiếp tục nói: “Kỳ thật rất khổ sở.”
Cảng Sinh đột nhiên bức thiết muốn an ủi Julian một câu, Julian lại chưa cho anh cơ hội này, phảng phất như uống say vậy, không ngừng nói: “Cho nên tôi biết, tôi muốn đứng ở nơi cao nhất, mới có thể không bị khi dễ, tôi thề tôi sẽ không để bất luận người nào khinh thường.”
Cảng Sinh cười cười khoa trương, muốn giảm bớt không khí căng thẳng, vỗ vỗ cánh tay Julian: “Lão bản, hiện tại cậu làm ăn lớn như vậy, căn bản không có người dám không coi cậu không ra gì, thật sự rất lợi hại.”
Julian gợi lên khóe miệng, cười cười, hốc mắt là màu đỏ, ý cười đến không được trong ánh mắt. Không lý do, Cảng Sinh bị nụ cười này làm đau đớn một chút.
“Phải không? Ngượng ngùng, để anh nghe tôi nói này đó. Con người của tôi thật sự không có bạn bè.” Julian nhìn ca vũ trên đài cười thực xán lạn, Cảng Sinh nhìn ánh mắt hắn thống khổ lại tự giễu, thực không đành lòng.
Julian nhìn qua, Cảng Sinh chột dạ tránh đi ánh mắt hắn.
Julian kéo tay Cảng Sinh qua, cởi đồng hồ trên cổ tay chính mình , đeo trên tay Cảng Sinh: “Tặng cho anh một lễ vật để bồi tội, hảo hảo đi theo tôi, sẽ không bạc đãi anh”
Cảng Sinh cúi đầu nhìn đồng hồ, không dấu vết thở dài.
Julian đứng lên, Cảng Sinh đi ởphía sau hắn, lúc này đây, hắn là thật sự đang cười, cực lực ức chế trụ xúc động muốn quay đầu lại xem.
Đưa Julian về xong, Cảng Sinh trở lại chung cư Julian phân cho chính mình, kẹp thuốc lá hút hai hơi, lại mở ra một lọ nước chanh, một bên uống một bên phát ngốc. Anh thật không biết cấp trên đến tột cùng vì cái gì nhìn trúng anh, một hai phải bắt chính mình đảm đương việc nằm vùng, nằm vùng quá khó khăn. Người đều là động vật có cảm tình, một bên chân tình thực lòng cùng những người này xưng huynh gọi đệ, một bên tìm hiểu các loại tin tức, nghĩ như thế nào đánh rớt người khác.
Hoa Cảng Sinh a hoa Cảng Sinh, ngươi không cần bị sự vật trước mắt che hai mắt. Nhất định phải cảnh giác một chút, nếu sáng sớm mai Lỗ Đức Bồi biết ngươi là nằm vùng, nhất định hắn là người thứ nhất nổ súng bắn chết ngươi.
Cảng Sinh ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một tia nhiệt tình lại ngạnh lên.
Ngày chín tháng ba
Mấy ngày này, Julian gọi một chú tên là A Thành làm lái xe, Cảng Sinh đã thăng chứng phó thủ chỉ sau A Tiêu.
Khi anh đang ở trung tâm Hoa Hạ sửa sang lại tư liệu công ty, nhận được điện thoại của A Tiêu, bảo một mình anh lập tức xuống lầu, Cảng Sinh nhìn thoáng qua chiếc xe hơi màu trắng bình thường ngoài cửa sổ.
Mẫn cảm nhận thấy được đây có thể là một cuộc giao dịch, mặt khác cùng đồng sự nói chuyện, ấn xuống tầng tiếp theo của thang máy, đi vào một nhà vệ sinh công cộng tầng này, khóa cửa, từ tường kép bản lấy ra một máy truyền tin: BOSS khả năng có động tác, bảng số xe XG90087.
A Tiêu nhìn đến Cảng Sinh lâu như vậy mới đến, chỉ vào hắn cái mũi mắng: “Cọ tới cọ lui, người làm gì lâu thế?!” Nói xong bảo anh mang đồ giao ra.
Cảng Sinh xin lỗi lên xe, A Tiêu cùng Julian ngồi ở ghế sau, Cảng Sinh ngồi ở ghế trước.
Cảng Sinh xuyên thấu qua kính phản quang xem phía sau, thử hỏi: “Lão bản, chúng ta đây là đi chỗ nào a? nghiêm túc như vậy.”
A Tiêu trừng mắt nhìn Cảng Sinh một cái: “Đây là việc ngươi nên hỏi sao? A? Lão bản muốn làm cái gì ngươi đi theo là được, nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Cảng Sinh gật đầu, vội vàng nói tiêu ca nói rất đúng.
Julian xua xua tay: “Ai, không quan hệ, anh đợi lát nữa cũng sẽ biết.” Sau đó t tiến lên, vỗ vỗ vai Cảng Sinh, Cảng Sinh xoay người, Julian hướng anh nhướng mày: “Theo tôi lâu như vậy, tôi làm gì