Julian ngồi cùng anh thật lâu, Cảng Sinh mới ngừng cảm xúc mất mát , hai người nằm ở trên giường, Julian lại gần ôm chặt lấy anh, hắn cho rằng Julian muốn làm cái gì, thân thể cứng đờ.
Ai biết, Julian chỉ là ôm anh, trong lòng Cảng Sinh ấm áp, môi dán ở trên cổ Julian, Julian nằm bên dưới, Cảng Sinh bất động. Julian đi nhìn anh, cả người anh đều đỏ, nhìn qua mềm mại. Julian cười suy ngẫm, hôn môi Cảng Sinh: “Anh giống như một con thỏ lớn.”
Cảng Sinh đỏ mặt trừng qua đi, đôi mắt to tròn tròn, mũi cao cái miệng nhỏ, ôn hòa lại đáng yêu, bộ dáng tức muốn hộc máu cũng đáng yêu. Julian nhịn không được cười, duỗi tay gảy gảy lỗ tai anh: “Hiện tại càng giống.” Nói xong căn bản chưa cho Cảng Sinh thời gian phản ứng, cắn cằm anh.
Cảng Sinh bị hắn cắn thấy khác lạ, bản năng dùng tay đẩy hắn, hô hấp hai người đều chậm rãi trở nên dồn dập lên.
lông mi Cảng Sinh run nhè nhẹ, “Ân ~” một tiếng, đôi mắt đào hoa sương mù mênh mông, mê say nhìn về phía Julian. Trước mắt là một gương mặt trắng nõn, trên mặt có vài phần tà, mày kiếm mắt sáng, trong mắt thon dài hiện lên ánh sang, giống một con sói kiên nghị.
Môi lưỡi giao chiến, Julian bị biểu hiện của Cảng Sinh làm đột nhiên giật mình,đã không có thần trí, căn bản như không cảm giác được nguy hiểm, hoặc là, anh ngầm đồng ý. Một con cá vào biển sâu một tia lý trí cuối cùng cũng tan rã tại đây.
máu sôi trao, hai người đầy mồ hôi, mùi cây thuốc lá cùng xà phòng hương vị, giống như băng hóa ở trong nước, hòa hợp nhất thể.
“Cảng Sinh. Tôi có thể gọi anh là Cảng Sinh không?”
Cảng Sinh nháy mắt bị kéo về hiện thực, trong lòng có điểm khổ sở, gật đầu không có lên tiếng. Julian một bên một bên vuốt ve sau cổ Cảng Sinh: “Thả lỏng.” Hai người dán lại rất gần, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tim đập và nhiệt độ cơ thể đối phương, tim Julian đập thực mau thực mau, Cảng Sinh phảng phất muốn nổ lồng ngực.
“Ân…… Ân……” Nhẹ giọng lẩm bẩm, Julian ôm anh, giường lay động phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt.
Julian tà tà gợi lên khóe miệng, đem Cảng Sinh lật lại, Cảng Sinh trở tay bắt lấy vai hắn, “Ân hừ ~” phát ra một tiếng kêu rên, thần hồn điên đảo lên. Julian cũng chẳng khác Cảng Sinh, quấy phá, khoái cảm cùng an ủi đem đã đem hắn bao phủ trong đó.
hình ảnh Julian lịch sự tao nhã diện mạo công tử cùng một tia dã tính kia, Cảng Sinh hoảng đến hoa mắt. Julian thấy Cảng Sinh đang nhìn mình, trong mắt một mảnh thỏa mãn.
……
Hai người càng quan hệ càng trở nên càng thêm mông lung lên, Cảng Sinh có đôi khi quay đầu lại, nhất định có thể nhìn đến Julian hướng anh nhướng mày, hoặc là tười cười không có ý tốt, tâm tình Cảng Sinh cũng trở nên tốt lên.
Một ngày này, A Tiêu thu được túi văn kiện KI ca gửi, lập tức mở ra nhìn, quả nhiên, hắn dự cảm là đúng. A Tiêu huýt sáo, đi đến trước cửa phòng Julian, đẩy cửa ra: “Lão bản, văn kiện của KI ca tới.”
Lần trước xong tiệc rượu ởchỗ KI ca ngày hôm sau A Tiêu liền thẳng thắn, hắn đang tra Cảng Sinh, Julian răn dạy hắn một trận, trong lòng còn nghĩ A Tiêu lãng phí ân tình này.
Julian không có xem văn kiện, nói: “Đã biết.”
A Tiêu thấy hắn không có xem tính toán, lấy quá túi văn kiện xé mở, bày ở trước mặt Julian: “Người này ta sớm cảm thấy hắn có chút vấn đề, quả nhiên không ngoài sở liệu, ngươi xem, tên thật của hắn là Hoa Cảng Sinh, là cảnh sát nằm vùng. Người này phải làm sao bây giờ?”
Julian uống một ngụm cà phê, ngón tay sờ miệng ly, trên mặt không có gì biến hóa: “Sau đó thì thế nào?”
A Tiêu không nghĩ tới địa vị Hoa Cảng Sinh ở trong lòng Boss cao như vậy, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
“Boss! sau này chúng ta vẫn có giao dịch với bên Việt Nam, như vậy đi xuống, nguy hiểm!”
Julian lắc đầu: “Tôi sẽ không xử trí anh ấy, không ai có thể động một đầu ngón tay của anh ấy.” Biểu tình lạnh băng giống một con rắn độc.
A Tiêu bị nghẹn họng, tức muốn hộc máu hỏi: “Boss! Ta không hy vọng ngươi có việc gì, ngươi muốn làm gì, người muốn ngồi ở đâu?!”
Julian đem tập tư liệu quăng ngã trong tay A Tiêu: “Anh vẫn là không hiểu tôi. Một người có lòng tham như tôi, sao có thể không muốn sống, yên tâm đi, A Tiêu.”
A Tiêu hoài nghi nhìn lại, hy vọng lão bản thật sự có thể nhẫn tâm, hắn thật sự nghĩ không ra biện pháp gì đẹp cả đôi đường. Thật sự không rõ tên cảnh sát kia vì sao đối với Julian có lực hấp dẫn lớn như vậy .
Cảng Sinh ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính,anh trước sau cũng không thể ném xuống sứ mệnh, Julian cũng xác thật làm anh vào thế khó xử. Anh thực nghẹn đến mức hoảng, cứ như vậy mà buông bỏ mọi thứ, trở thành nam nhân của đại ca xã hội đen, anh trơ trẽn; tìm hiểu tin tức cho cục cảnh sán để Julian ngã vào vạn kiếp bất phục, anh không đành lòng.
Mâu thuẫn, cuộc sống luôn có do dự, từng bước gian nan.
Julian chở Cảng Sinh, hai người cùng nhau trở về chung cư, Cảng Sinh nhìn Julian, Julian ôm anh như ôm thú bông: “Anh muốn hỏi gì liền hỏi đi.”
Cảng Sinh kỳ thật sợ nhất Julian như vậy, anh cảm giác chính mình đặc biệt lòng lang dạ sói, không phải con người.
Trầm mặc.
Julian kéo đầu của anh sang một bên, hướng trên trán anh hôn một cái: “A Tiêu vẫn luôn ở tra anh, hôm nay tra được thân phận của anh nói cho ta, hỏi ta xử trí anh như thế nào.”
Cảng Sinh nhìn hắn, chờ đáp án của hắn.
“Tôi sẽ không. Tôi muốn cùng anh sống thật lâu thật lâu.”
Cảng Sinh nghe được câu chuyện, trong lòng bất ổn: “Có thể ngừng giao dịch không? Có lẽ hết thảy đều kịp.” Nói những lời này trong lòng Cảng Sinh hối hận, anh thẹn cho chính mình, cán cân trong lòng dần dần chếch đi.
Julian gỡ mắt kính xuống ném đến một bên, duỗi tay đi xoa đầu tóc Cảng Sinh : “Tôi nói có thể, anh có thể tin tôi không?”
Cảng Sinh nhanh đáp: “Tin.” Anh thật sự hy vọng hết thảy còn kịp.
Julian lắc đầu: “Nhưng bản thân tôi không tin.” Julian rút ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng Cảng Sinh, sau đó chính mình ngậm một điếu, quẹt diêm, châm lửa cho Cảng Sinh, sau đó thò đầu lại gần, mang đầu thuốc dựa gần lửa tàn thuốc của Cảng Sinh, hút một ngụm, hai người ở bên trong sương mù, có vẻ giống một hồi ảo ảnh.
Julian nghiêm túc nhìn Cảng Sinh: “Làm xong chuyện này tôi liền thu tay lại, anh có đi theo tôi không?”
Cảng Sinh một mực chắc chắn: “Tôi sẽ không.”
Julian hướng về phía Cảng Sinh phun ra môi vòng khói, khói run run, đôi mắt như ngọc đen lóe sáng: “Chột dạ cái gì ~”
Cảng Sinh tắt thuốc, xoay người đi buồng vệ sinh rửa mặt, không để ý tới Julian. Julian quay đầu đi,ngũ quan như điêu khắc sinh động lên, gợi cảm môi, giống con sử tử tràn ngập dã tính, nhìn qua tràn ngập nguy hiểm. Kiếm Hiệp Hay
Đêm.
Hai người nằm ở trên giường, cảm thụ được đốihơi thở phương , an ổn đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, trong lúc ngủ mơ nghe được từng đợt tiếng đập cửa, Julian vỗ vỗ Cảng Sinh: “Đi lên.”
Cảng Sinh bị hắn chụp tỉnh, tiếp theo mơ mơ màng màng mà nhấc chăn, cả người chui vào chăn, hoàn toàn không nghĩ thèm quan tâm Julian.
Julian không tiếng động nói: Tôi đã cho anh cơ hội, trách không được tôi.
Julian đi bước một đi qua đi, hắn biết sau cửa là ai, đêm qua hắn liền thu được tin tức, phụ thânCảng Sinh là Hoa Sơn nằm viện, nghe nói là Hoa Kinh Sinh làm ông tức giận đến trúng gió.
Hắn biết rõ, hắn đã từng suy xét có thể vĩnh viễn giấu diếm được anh không, sau đó hắn truy anh rồi làm tình nhân thật tốt. Sau lại lại cảm thấy chính mình thật thiên chân, có một ngày giấy không có bao không được lửa. Hơn nữa Julian cảm thấy có lẽ Cảng Sinh