Đệ nhị thập tam chương: Tỷ tỷ, ngươi bỉ ổi! Che mặt!
Lúc này Vương Cường đã vào trạng thái vong ngã* rồi, hắn đắm chìm trong thế giới của mình, ý đồ huyễn tưởng mình thành một người khác.
*Quên đi bản ngã trong đạo Phật
Vì vậy trong tai Nhậm Bình Sinh nghe được vẫn là một đống ký tự lộn xộn.
"#¥%..."
Lão sư bày tỏ, Vương Cường lầm bầm, không phải ngươi muốn nghe là có thể nghe hiểu, nếu không thì hơn một năm rưỡi, ai cũng không thể giải được phiên dịch được mật mã này.
Đương nhiên Nhậm Bình Sinh không có công năng đặc dị, cũng không có cách nào giải được mật mã này, cho nên Nhậm Bình Sinh nổi giận.
Tính cách vẫn luôn không tốt, dễ dàng cáu kỉnh, dễ dàng tự bốc cháy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh trước đó đã bị đả kích, bây giờ còn bị tiểu quỷ này không ngừng mặc kệ, không ngừng khóc khiến nàng bực bội!
Có thể nói, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đã đến giới hạn rồi.
Đến giới hạn rồi sẽ thế nào a? Có coi Pokémon chưa? Quả cầu sấm sét đạt đến cực hạn sẽ thế nào a?
Đương nhiên là cái ĐÙNG!
"Này! Ta nói với ngươi cái lỗ tai ngươi có biết nghe không? Lỗ tai ngươi có vấn đề hay đầu óc ngươi có vấn đề a?! Khóc khóc khóc! Còn khóc! Ồn muốn chết ồn muốn chết tên ngu ngốc! Con trai không thể tùy tiện khóc bừa bãi rốt cuộc ngươi có phải con trai không hả!" Đã hoàn toàn bị chọc giận, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh không thể nhịn được nữa rống giận lên.
Aiz~ quả cầu sấm sét của Pokémon này vẫn không đủ quấy nhiễu đến tâm tình của hắn. Ách, khụ khụ khụ. . . đương nhiên Nhậm Bình Sinh không phải Pokémon, nhưng cũng không thể tùy tiện đụng vào.
"Hu hu hu hu hu hu. . . @#¥%. . ." Vương Cường khóc càng thêm kịch liệt. Điều này khiến cho Nhậm Bình Sinh dường như thấy được phiên bản Nhậm Yên Vũ còn nhỏ.
Cái kia là lửa a!
Nhậm Bình Sinh tự truyện: Không thể nhịn được nữa tuyệt đối không cần nhịn!
"Rốt cuộc ngươi có phải con trai không nha kỳ thực ngươi chính là con gái có phải không!!! Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có phải là con trai hay không!" Người đang bốc đồng luôn luôn sẽ làm một vài chuyện bình thường tưởng chừng như sẽ không làm, đương nhiên việc này ở sau nhìn đến cũng thấy ấu trĩ chịu không nổi, thế nhưng lúc đó ngươi làm, tuyệt đối sẽ không cảm thấy mình ngu xuẩn đồng thời ấu trĩ đồng thời có khả năng phải chịu trách nhiệm.
Lúc Nhậm Bình Sinh bị vây trong khuông mẫu này, chỉ thấy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta đã thẹn quá hóa giận đối đãi Vương Cường giống như Nhậm Yên Vũ, sau một tiếng gầm lên "tuột" một cái kéo quần Vương Cường.
Ai zui tỷ tỷ của ta~~~ ta xin ngươi.
Quần của Vương Cường cộng cả quần nhỏ bị tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh sức lực như trâu kéo xuống!
Tiểu XX của người ta lộ ra rồi lộ ra rồi!
"!" Vương Cường hoàn toàn bị khí thế cường đại của Nhậm Bình Sinh làm cho giật mình. Nước mắt thoáng cái toàn bộ bị nghẹn tại chỗ.
"A a a a. . ."
"Chuyện gì xảy ra a chuyện gì xảy ra a!"
"Vương Cường để lộ tiểu xx rồi!"
Vương Cường bị Nhậm Bình Sinh xách lên, nhìn bắp đùi trơn nhẵn và tiểu thí thí lộ ra bên ngoài dường như có hơi lạnh cùng tiểu XX phía trước còn chưa phát triển hoàn toàn cũng đồng dạng cảm thấy có hơi lạnh.
Hóa đá!
"Ai da! Tiểu Cường!" Mama Vương Cường rốt cuộc ngài cũng phản ứng trở về, đồng thời nhớ chạy đến cứu Tiểu Cường đáng thương của ngài sao?
Một màn này quả thật quỷ dị.
Trong mắt của Nhậm Yên Vũ nhìn ra thì càng thêm quỷ dị.
Lúc đó Nhậm Yên Vũ của chúng ta còn đang nói đến chuyện của Vương Cường cùng các bạn, chợt nghe tiếng Vương Cường khóc, cái âm thanh pi pô quen thuộc cùng không rõ ràng cái gì là cái gì đó tuyệt đối tụi nó sẽ không nghe lầm, sau đó tụi nó quay đầu lại, thì thấy Vương Cường ngồi xổm ở cửa, mà tỷ tỷ vậy mà lại ngồi xổm trước mặt hắn, dựa vào rất gần.
Luôn luôn có tình tiết 'yêu chị' đương nhiên Nhậm Yên Vũ không thể chịu được Nhậm Bình Sinh vậy mà lại đến gần người khác ngoại trừ nàng, cho nên lúc nàng bật dậy hùng hổ xông đến chỗ bọn họ, thì thấy Nhậm Bình Sinh đột nhiên xách Vương Cường lên.
Cái động tác này cỡ nào quen thuộc nha~ giống như năm đó vô số lần xảy ra trên người Nhậm Yên Vũ. Kỳ thực chính là động tác đó đó nha?!
Vì vậy theo bản năng Nhậm Yên Vũ dừng bước, theo bản năng cảm giác được sự nguy hiểm.
Sau đó chợt nghe tỷ tỷ gầm lên giận dữ "Rốt cuộc ngươi có phải con trai không nha kỳ thực ngươi chính là con gái có phải không!!! Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có phải là con trai hay không!" Sau đó tỷ tỷ cứ như vậy kéo quần Vương Cường!
Nhậm Yên Vũ kinh ngạc!
Nàng ngây người nhìn tiểu XX của Vương Cường lộ ra bên ngoài. Các tiểu quỷ vốn dùng chung một WC, đương nhiên hoàn toàn không có cảm giác gì với việc con gái nhìn thấy "*beep* —— " của con trai. Nhưng mà nhất khắc Nhậm Yên Vũ thấy bộ dạng đó của Vương Cường, vẫn là cảm thấy. . . thật thảm a~ cũng cảm thấy muốn cười, nhưng lão sư nói không thể cười nhạo người khác. . . cho nên trong lòng Nhậm Yên Vũ lúc này, rất phức tạp! Tiểu quỷ lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là tâm tình phức tạp.
"Oa a a a a! Mẹ ơi!" Vốn luôn là 'Phiên bản ẩn nhẫn của Nhậm Yên Vũ' rốt cuộc trong lúc được Nhậm Bình Sinh kích phát, Vương Cường tiến hóa thành bản hoàn chỉnh. Hắn gào khóc trong tay Nhậm Bình Sinh.
Đã ý thức được chuyện mình làm là cỡ nào ngu xuẩn Nhậm Bình Sinh đang hối hận lại bị tiếng gào khóc này một lần nữa kích động làm dây thần kinh sinh ba nổ tung! Bình sinh nàng ghét nhất chính là khóc, còn là khóc lớn!
Đối với Nhậm Bình Sinh nổ tung dây thần kinh sinh ba, đương nhiên không thể trông cậy nàng làm ra phản ứng bình thường gì. Cho nên lúc này tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh còn đang trong trạng thái bất bình thường, chỉ thấy nàng nhìn tiểu XX của Vương Cường, tiếp tục quát: "Cho nên nếu ngươi là con trai còn muốn oa oa khóc lớn như con gái! Nam nhi có lệ nhưng không khóc ngươi có hiểu hay không a! Còn khóc nữa ta bảo bác sĩ cắt rụng tiểu XX của ngươi!" Cho nên mới nói con gái như tiểu thư ngài đừng nên thô lỗ hơn con trai như thế có được không? Thục nữ sẽ không tùy tiện nói ra lời thô tục như vậy, hơn nữa ai nói con trai không thể khóc, có bài hát tên là 《Đàn ông khóc đi không phải tội*》 tiểu thư ngài chưa từng nghe qua à!
*Bản gốc của Khi người đàn ông khóc đó :v
Quản gia cảm thấy dây thần kinh sinh ba của mình trong tiếng gầm của Nhậm Bình Sinh dường như cũng nổ tung theo. Vì tránh cho mọi người ở đây cũng nổ tung dây thần kinh sinh ba, quản gia vội vàng liều chết tiến lên, đoạt lấy tiểu bằng hữu Vương Cường từ trong tay Nhậm Bình Sinh, dùng tốc độ nhanh nhất cả đời mình giúp đỡ tiểu bằng hữu Vương Cường mặc quần vào.
"Ai da~ tiểu bằng hữu đừng khóc, tới đây tới đây, quản gia đưa ngươi đến chỗ này vui lắm."
"Ai da. . . không có gì không có gì, chỉ là tụi nhỏ giỡn với nhau thôi."
"Tiểu Cường?! Tiểu Cường?! Ai da nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra a?!"
"Oa a a a a a a, mẹ. . ."
"Tỷ tỷ không sao chứ?"
"Ta đau đầu. . ."
Mọi thứ sau đó phát triển thế quái nào. Mời các vị độc giả tự tưởng tượng.
Ngày hôm đó, Vương Cường khóc rất thảm. Nhậm Yên Vũ bị chấn kinh hoàn toàn, các vị phụ huynh rất vui vẻ, mama Vương Cường rất oán hận, các tiểu bằng hữu tâm tình phức tạp, người Nhậm gia có liên quan hóa đá, quản gia bận rộn nhiều việc, về phần Nhậm Bình Sinh. . . nàng rất hối hận!
Bên trong bốc đồng quả nhiên có ma quỷ a!
Nói chung, buổi tiệc hôm đó kết thúc viên mãn, V~
V~ cái cọng lông ngươi a!
Ngày hôm đó sợ là đã trở thành đả kích nghiêm trọng nhất trong cuộc đời của Vương Cường. Hôm đó Vương Cường không ở lại, đi về sớm. Tâm tư tinh tế Nhậm Yên Vũ cảm thấy, Vương Cường nhất định rất đau lòng, sợ là thứ 2 sẽ không đến trường học.
Cho nên khi Nhậm Yên Vũ thấy quỷ thích khóc Vương Cường vô cùng kiên cường xuất hiện ở nhà trẻ, nàng chấn kinh rồi. Sự thực chứng minh, không phải đứa trẻ nào cũng giống như trẻ con Nhậm gia, tâm tư phát triển tinh tế không bình thường.
Bạn Vương Cường sau một ngày cuối tuần, dường như đã quên chuyện này rồi.
Nhậm Yên Vũ cảm thấy có chút hổ thẹn, tuy chuyện này không phải nàng làm, thế nhưng tỷ tỷ làm cùng nàng làm là như nhau, cho nên lúc này tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cảm thấy có lỗi với bạn Vương Cường. Kỳ thực nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy không phải sao?
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đồng tình nghĩ. Kết quả là, rất