Đệ tam chương: Tiểu mỹ nhân nhích nha nhích nha, sờ nha sờ nha, rốt cuộc cũng mò được chân nhỏ của tỷ tỷ mình
Xui xẻo. Một tiểu quỷ hai tuổi tuyệt đối không thể tin tưởng được, cho nên sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Nhậm Bình Sinh phát hiện, chiếc giường nhỏ sạch sẽ của mình bị nước tiểu của Nhậm Yên Vũ làm ướt.
Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta lửa giận bốc lên tận trời. Nhảy dựng lên chuyện đầu tiên làm chính là xách kẻ đầu sỏ dậy, bàn tay nhỏ bốp bốp tát tới.
"Oa a a a a. . ." Nhậm Yên Vũ còn đang trong giấc nồng lập tức thê lương khóc lên.
"Khóc khóc khóc! Khóc cái đầu ngươi! Cho ngươi tè dầm! Tè dầm phải đánh đòn!"
"Bảo bảo không muốn đánh đòn!"
"Tè dầm sẽ bị đánh đòn!"
"Bảo bảo không có tè dầm hu hu hu. . ."
"Còn không tè dầm! Trên giường là cái gì?!" Nhậm Bình Sinh mắng to, bàn tay nhỏ tiếp tục bốp bốp đánh tới.
"Oa a a a. . . bảo bảo không có tè dầm~~~~ "
"Còn không tè dầm! Mông ngươi đều ẩm nước tiểu rồi!" Tuy mắng như vậy nhưng Nhậm Bình Sinh không có đánh tới, không phải tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từ nhỏ đã tàn bạo của chúng ta yếu lòng, mà là nàng phát hiện, tay mình dính nước tiểu trên quần Nhậm Yên Vũ bảo bảo, dơ quá á á á!
"Nhậm Yên Vũ tên ngu ngốc!" Nhậm Bình Sinh tiểu thư bi ai kêu lên.
Quản gia phát hiện, tiểu thư nhà bọn họ kỳ thực yết hầu cũng rất to, nhưng mà tại sao trước đây không có phát hiện a?
Bảo mẫu đem drap giường bị nước tiểu của Nhậm Yên Vũ làm ướt ra giặt, lôi ruột ra phơi nắng, may là hôm nay ánh mặt trời tốt, phơi hết hôm nay là có thể sạch sẽ hoàn toàn.
Quản gia cũng bưng cơm nước lên, nhìn nhị tiểu thư nhà hắn mang nước mắt nước mũi ăn sáng, tâm cũng đau a~ nhị tiểu thư khả ái biết bao nhiêu a, vì chuyện tè dầm chút xíu đó, tiểu thư cũng có thể xuống tay được, quả nhiên tiểu thư thật tàn bạo, sau này nhất định sẽ là một bạo chúa! Hu hu hu hu. . .
"Không được khóc! Vua tè dầm!" Lại đổi xưng hô.
Tiểu quỷ nhát gan —— ngu ngốc —— vua tè dầm.
Biệt danh của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ càng ngày càng nhiều rồi, ôi~ người ta sẽ không nhớ được~ uốn éo.
Nhậm Yên Vũ không dám khóc thành tiếng, có lẽ là sợ bị nhét vào bồn cầu. Thế nhưng nước mắt nước mũi vẫn chảy ra.
"Hôm nay tuyệt đối không cho ngươi ngủ trên giường ta nữa!" Nhậm Bình Sinh ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, tàn bạo nói, sau đó đeo chiếc cặp nhỏ của mình lên, đi đến nhà trẻ.
Bên ngoài tài xế đã đợi sẵn.
Nhậm Yên Vũ vẫn hức a hức, nhìn Nhậm Bình Sinh cứ như vậy ra ngoài, sau đó lên xe, sau đó vèo một tiếng liền đi mất, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đứng trong đại sảnh rốt cuộc không nín được nữa, "Oa a a a" một tiếng gào khóc.
"Oa a a a. . . bảo bảo sợ. . ."
"Oa a a a. . ."
Ai ui ui ai ui ui, quản gia đau đầu a quản gia đau đầu, đau đầu!
"Nhị tiểu thư~~~ nhị tiểu thư đừng khóc~~~ tới đây tới đây, quản gia bồng~~~ "
"Oa a a a. . . bảo bảo sợ. . ."
"Đừng sợ đừng sợ a. Tối nay quản gia. . . quản gia sẽ ngủ cùng nhị tiểu thư ha. . ."
"Oa a a a a. . ." Nhậm Yên Vũ gào càng thêm lớn tiếng.
". . ." Vậy mà lại bị ghét bỏ, quản gia rất bi thương.
"Oa a a a a a a a. . . sợ. . ."
"Được rồi được rồi, nhị tiểu thư ngoan a, không sao không sao, tiểu thư lừa người a, tiểu thư rất nhẹ dạ, sẽ không ghét nhị tiểu thư." Quản gia ngươi nói dối cũng không biết đỏ mặt, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Nhậm Bình Sinh nhẹ dạ?
Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh bị nói là "rất nhẹ dạ" buổi chiều trở về nhà thì thấy quản gia vẻ mặt tiều tụy đứng ở cửa đón gió, nội ngưu đầy mặt.
"Tiểu thư a ~~~~~" Quản gia một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Bản năng Nhậm Bình Sinh cảm thấy một lão nam nhân khóc thành cái dạng này rất mất mặt, "Hừ, lớn như vậy rồi còn khóc, khó coi chết đi được." Bất quá tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta rất trưởng thành, cho nên trả lời cũng rất trưởng thành, cho nên nàng rất trưởng thành từ trong cặp mình lấy ra một tờ khăn giấy dài, rất lớn không có chia ra làm hai, mà đưa cả miếng cho quản gia, "Cho ngươi lau nước mắt." Tuy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh trưởng thành, nhưng mà cũng giống như các tiểu bằng hữu khác trong nhà trẻ, luôn thích đem khăn giấy cẩn thận chia làm hai. . . quả nhiên thiên tính của con nít rất khó thay đổi.
Quản gia tiếp nhận khăn giấy Nhậm Bình Sinh đưa, vẻ mặt tiều tụy nói, "Tiểu thư a, nếu người không trở về, quản gia sẽ hi sinh vì nhiệm vụ a~ "
"Ừ." Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh trưởng thành, cho nên sắc mặt của nàng không có thay đổi, rất trưởng thành "ừ" một tiếng, không tiếp tục nữa. Nàng rất trưởng thành đứng bất động.
Quản gia còn đang vẻ mặt tiều tụy chờ tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh trả lời. Lẽ nào tiểu thư của bọn họ đã nghĩ ra biện pháp? Tiểu thư tuổi còn nhỏ quả nhiên khó lường, chỉ là tính khí có hơi tàn bạo.
". . ." Nhậm Bình Sinh còn đang trầm tư, thật ra nàng không quá hiểu được cái gì gọi là "Hi sinh vì nhiệm vụ" thế nhưng nàng ngại hỏi, làm sao bây giờ đây? Lúc trước xem TV có hai chữ này không?
Ngay buổi tối ngày hôm nay, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh 5 tuổi rất nghiêm túc tự hỏi văn hóa Hán ngữ Trung Quốc.
Ừ. . . Hi sinh vì nhiệm vụ, là cái gì?
. . .
. . .
Nhậm Bình Sinh cảm thấy mình rất mất mặt, còn tiếp tục