Đệ tam thập nhất chương: Cho nên chỉ cần dũng cảm một chút, mở lời, sẽ phát hiện, kỳ thực sau đó tất cả đều trở nên đơn giản.
Đứa trẻ mất đi yêu thương thường sẽ phát triển theo hướng bất lương, vì vậy nhị tiểu thư của chúng ta cũng phát triển theo hướng không tốt.
Cái gì? Thiếu nữ bất lương? Đập đá chơi gái đánh bài? Hút thuốc uống rượu?
Toàn ba thứ vặt vãnh~~~ ở trong mắt nhị tiểu thư của chúng ta những thứ này đều. . . không có khả năng.
Sa ngã không phải là lựa chọn sáng suốt, chỉ có kẻ ngốc mới dùng cơ thể và tương lai của mình để phát tiết bất mãn của mình đối với xã hội. Nhị tiểu thư của chúng ta đương nhiên không phải loại người đó.
Thế nhưng thứ mà nhị tiểu thư của chúng ta hứng thú ngoại trừ tiểu thư ra còn có cái gì a. . . đương nhiên cũng chỉ có kiếm tiền.
Tình trường đã không như ý rồi, đương nhiên thương trường không thể cũng không như ý. Cho nên, lúc này nhị tiểu thư đang cúi đầu đọc sách đã hoàn toàn để tiền vào trong mắt, trong đầu ngoại trừ rầm rầm rầm oán giận với tỷ tỷ toàn là kiếm tiền.
Tuy quản gia cảm thấy chưa được sự đồng ý của Nhậm Bình Sinh mà mở tiệc là không đúng, nhưng hiện tại Nhậm Bình Sinh chưa về nhà, trong nhà này còn ai có thể ngăn cản Nhậm Yên Vũ đâu?
Cho nên mặc kệ trong lòng quản gia do dự làm sao, hôm chủ nhật, buổi tiệc Nhậm Yên Vũ nói vẫn diễn ra đúng hạn. Cho nên muốn tham gia tiệc của Nhậm Yên Vũ rất là khó khăn hả?
Đương nhiên không phải, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể tham gia. Nhậm Yên Vũ học tiểu học nhiều năm như vậy không chỉ tích lũy được một đoàn người thề chết trung thành, ngoài ra nàng còn có thể ra sức lợi dụng người của mình làm công cụ kiếm tiền. Lần tiệc tùng này chính là một phương thức kiếm tiền.
Vé vào cửa là con nít thì mỗi đứa 35 đồng, người lớn 50 đồng. Chỉ cần ngươi có thể chi tiền ra, đương nhiên có thể tham gia tiệc.
Bởi vì có một siêu cấp chết trung đảng, độ nổi tiếng lại cao a, cho nên tuy vé vào cửa đối với một đứa con nít mà nói là có hơi mắc, nhưng ngày hôm đó những đứa trẻ đến tham dự vẫn đông nghịt, đối với việc này Nhậm Yên Vũ rất thỏa mãn. Con nít có thể ăn bao nhiêu chứ? Cơ bản uống miếng nước, thì đã muốn no rồi, cho nên Nhậm Yên Vũ vẫn có lời a~
Vì vậy ngày hôm đó lúc Nhậm Bình Sinh trở về, thì thấy nhà mình tất cả đều là người, khá là náo nhiệt.
Cái này. . . chuyện gì đã xảy ra?
"Tiểu thư đã trở về." Xa xa quản gia đã thấy tài xế chở Nhậm Bình Sinh về, lá gan giống như Bạch Liên Hoa dè dặt run rẩy nha run rẩy nha.
Tiểu thư tiểu thư tiểu thư người hãy nghe ta nói~~~~
"Quản gia?" Nhậm Bình Sinh nhìn xung quanh hoặc là kết bạn hoặc là đơn độc hoặc là khá yên tĩnh hoặc là cãi nhau, tiểu quỷ đại quỷ các loại, cau mày quay đầu hỏi quản gia: "Nhà của chúng ta làm sao vậy? Tiểu Vũ mở tiệc?"
Quản gia nội ngưu đầy mặt, quả nhiên trên thế giới này người có thể lý giải nhị tiểu thư không ai ngoài tiểu thư.
Quản gia vội vã gật đầu: "Đúng vậy, ta vốn bảo nhị tiểu thư hỏi ý kiến tiểu thư một chút, thế nhưng nhị tiểu thư muốn mở, cho nên mở." Một câu nói ngắn gọn này quản gia đã yên lặng suy tính vô số lần.
Mách lẻo là phi thường không tốt, nhất là ở trước mặt tiểu thư mách tội nhị tiểu thư. Ai mà biết sau khi tiểu thư nghe xong có thể bực mình không a? Nếu tiểu thư mất hứng, đi nói chuyện với nhị tiểu thư. . .
Quản gia sâu sắc cảm thấy những ngày bị chủ nhân gây khó dễ thật sự không nên trải qua. Cho nên xoắn quẩy thật lâu quản gia mới nghĩ ra câu cáo trạng mà không tính là cáo trạng này. Nói ra rồi bản thân cũng vô cùng khó xử, trong lời nói cũng không có ý cáo trạng. Trái tim của quản gia, một lần nữa Bạch Liên Hoa rồi.
Nhậm Bình Sinh nhìn đám người đầy nhà đầy sân, cau mày gật đầu: "Ta biết rồi." Nàng biết rồi, biết rồi thì làm sao?
Sau đó, không có sau đó.
Quản gia ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài!
Tiểu thư a tiểu thư a người không thể cưng chiều nhị tiểu thư như vậy a, sẽ làm hư con trẻ đó!!!
Nhậm Bình Sinh rất bình tĩnh đi vào phòng, nhìn gian nhà chật ních người, buông túi của mình xuống, rất bình tĩnh ngồi trên sofa, còn thuận tay cầm một ly đồ uống.
Từ lúc Nhậm Bình Sinh xuống xe Nhậm Yên Vũ đã dõi theo nàng, nhưng mà nàng không có thấy Nhậm Bình Sinh đi về phía nàng, Nhậm Bình Sinh giống như tất cả không có gì xảy ra, tự bản thân ngồi đó, cúi đầu đọc sách, làm như thật sự mặc kệ Nhậm Yên Vũ làm cái gì nàng cũng không thèm để ý, điều này làm Nhậm Yên Vũ khổ sở muốn khóc.
Từ khi Nhậm Bình Sinh lên sơ trung, giữa bọn họ thật sự không còn gì để nói sao?
Nhậm Yên Vũ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đang yên đang lành, cũng chỉ trong một năm, quan hệ giữa nàng và Nhậm Bình Sinh đột nhiên trở nên như vậy?
Nàng cứ ngồi đấy, nhìn Nhậm Bình Sinh đọc sách, trong mắt đều là khổ sở.
. . .
Nhậm Bình Sinh cúi đầu đọc sách, đương nhiên bầu không khí ồn ào xung quanh khiến nàng hoàn toàn đọc không vô, nhưng nàng vẫn cúi đầu đọc sách, ít nhất là làm bộ đang đọc sách.
Nàng nghĩ không ra hiện tại ngoại trừ đọc sách bản thân có thể làm gì, cãi nhau với bọn họ? Hay là nổi giận?
Kỳ thực có thể thấy nàng rời đi Nhậm Yên Vũ vẫn sống tốt như vậy, nàng hẳn nên vui vẻ, nhưng mà nàng lại mất hứng. Rời xa nàng Nhậm Yên Vũ vẫn sống tốt, nàng có bạn của mình, nàng có cuộc sống của mình, trong thế giới của nàng có rất nhiều người, nhưng mình thì sao?
Hiện tại mình thì sao? Nhậm Bình Sinh tỉ mỉ ngẫm lại, cuộc sống của mình ngoại trừ Nhậm Yên Vũ, còn có ai? Không phải ở trong trường Nhậm Bình Sinh không có bạn, nhưng nàng trời sinh có tính khiết phích, cho nên cũng không thích quá thân cận với người khác, hơn nữa vì tính cách, nàng vẫn duy trì một khoảng cách với mọi người, cho nên người có thể tiếp cận nàng, Nhậm Bình Sinh nghĩ ngoại trừ Nhậm Yên Vũ ra, không có bất cứ ai.
Cho nên khi nàng về nhà biết Nhậm Yên Vũ đang mở tiệc, thứ ở trong lòng chính là mất mát, tuy người lựa chọn bỏ đi là nàng, tuy kỳ vọng đối phương sống tốt là nàng, nhưng nhiều ít nàng vẫn thấy mất mát, con người, nói chung chính là như vậy. Đôi khi luôn cảm thấy mình buông ra cũng không sao cả, nhưng khi thật sự buông, có bao nhiêu không cam lòng, cảm thấy rõ ràng là ở trong tay mình, tại sao lại trở nên không có bất cứ vấn đề gì với mình?
Có mất mát như vậy, đương nhiên Nhậm Bình Sinh không thể nào vui vẻ cùng đám tiểu quỷ này cãi nhau, nhưng Nhậm Bình Sinh càng không thể vì nó mà nổi giận. Cho nên lúc này ngoại trừ cúi đầu đọc sách Nhậm Bình Sinh còn có thể làm gì.
Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, Nhậm Bình Sinh vẫn cảm nhận được ánh mắt Nhậm Yên Vũ nhìn mình. Nàng cảm nhận được nhưng mà nàng không dám ngẩng đầu nhìn. Nàng sợ vừa ngẩng đầu Nhậm Yên Vũ có thể đoán được tình cảm của nàng, sợ Nhậm Yên Vũ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng mình, dù nàng biết không có khả năng ấy.
Nàng cũng sợ vừa ngẩng đầu là nhìn thấy ánh mắt chán ghét mình của Nhậm Yên Vũ.
Xa cách, là hy vọng của nàng, nhưng mà thật sự xa cách rồi,