Đệ tam thập cửu chương: Mẹ nó! Những người làm tác giả tăng ca tất cả đều đi XXX
*Lại có người không đứng đắn rồi - -!
Nhậm Bình Sinh cảm thấy đầu mình rất đau.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Quản gia thấy Nhậm Bình Sinh lại lật cuốn 《300 cách trở thành phụ huynh tốt》 liền biết Nhậm Bình Sinh lại đang xoắn quẩy.
Nghe quản gia gọi mình, Nhậm Bình Sinh quay đầu lại rất chăm chú nhìn quản gia. Sau đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói với quản gia: "Thôi, vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi."
Nháy mắt trái tim quản gia bị trọng thương, quản gia chết tại chỗ!
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi.
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi. . .
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi. . .
Tiểu thư, bây giờ người chỉ tín nhiệm a di không tín nhiệm ta sao? Tiểu thư, tiểu thư người không thể như vậy a. . .
Nội tâm của quản gia tiên sinh cuộn trào. Nhiều năm làm bạn như vậy, thì ra tiểu thư đã bắt đầu từ từ không tín nhiệm ta nữa rồi, quản gia tiên sinh cảm thấy bản thân vậy mà lại không phát hiện ra thay đổi nhỏ xíu này của tiểu thư mà đau khổ vạn phần.
Xin đừng nhìn quản gia tiên sinh đang đau khổ vạn phần vẫn không tỉnh lại, bởi vì bảo mẫu tiểu thư đã lên sân khấu rồi, bảo mẫu nhìn quản gia tiên sinh vẻ mặt đau khổ, bày tỏ bản thân còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng bảo mẫu tuân theo tất cả yêu cầu của Nhậm Bình Sinh, đương nhiên là nàng không có lá gan không tuân mệnh.
Vì vậy bảo mẫu hồi hộp vạn phần.
Nhậm Bình Sinh cầm quyển 《300 cách trở thành phụ huynh tốt》 trong tay vẻ mặt nghiêm túc nhìn bảo mẫu: "Dì Triệu. . ."
Tâm tình của bảo mẫu a, tiểu thư ngài thật sự không thích hợp chơi trò trầm ngâm ngài nói thẳng đi được không, đúng là làm trái tim người ta chịu không nổi.
"Tiểu thư, mặc kệ ngài có yêu cầu gì ngài nói đi, xin ngài, ngài nhanh nói đi~~~ "
Dường như Nhậm Bình Sinh rất thỏa mãn với biểu hiện lúc này của bảo mẫu, vì vậy hàng chân mày vốn nhíu lại có hơi giãn ra, dường như có hơi khó xử nói: "Dì Triệu ngài đừng khẩn trương, dù sao ta vẫn là tiểu bối, trên rất nhiều phương diện ta không thể lo lắng chu toàn."
". . ." Bảo mẫu cảm thấy chân mình run rẩy.
Nhậm Bình Sinh tiếp tục nói: "Nhất là trên phương diện chăm sóc Tiểu Vũ, dù sao ta cũng không có kinh nghiệm, còn rất nhiều chỗ ta cũng không ngờ tới."
"Không đúng không đúng không đúng, tiểu thư ngài đã nghĩ rất nhiều, nghĩ phi thường nhiều, nghĩ quá chừng nhiều! Xin ngài đừng có nghĩ nữa." Gần như là Nhậm Bình Sinh nói xong câu đó bảo mẫu liền mở miệng trả lời theo bản năng.
Bảo mẫu đại nhân, ngài bị tàn phá bao lâu rồi a, lời trái lương tâm như thế vậy mà có thể nói trôi chảy.
Nhậm Bình Sinh cau mày. Nàng có thể coi những lời này của bảo mẫu xem là khích lệ không? Thành phần khích lệ hình như có hơi thấp. . .
"Vẫn là có chỗ không nghĩ đến." Mặc kệ thành phần khích lệ có chiếm được 10% hay không, Nhậm Bình Sinh cũng không có tâm tư suy nghĩ, đối với nàng mà nói, những thứ này không quan trọng, vấn đề hiện tại mới là trọng điểm nàng nên quan tâm, vì vậy triệt để gạt bỏ những nhân tố không quan trọng này, Nhậm Bình Sinh rất nghiêm túc nói với bảo mẫu: "Hiện tại Tiểu Vũ càng ngày càng lớn rồi, thế nhưng những năm qua, ta vẫn không có lo lắng đến việc này, Tiểu Vũ. . . khụ khụ. . . cơ thể Tiểu Vũ đã dậy thì rồi, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
". . . ???" Không biết có phải ảo giác hay không, bảo mẫu vậy mà lại cảm thấy Nhậm Bình Sinh xấu hổ, còn đỏ mặt.
Trời ạ ạ ạ ạ ạ ạ! Thế giới đang xảy ra chuyện gì?! Tiểu thư nhà nàng vậy mà lại đỏ mặt xấu hổ?! Bảo mẫu nghiêm trọng nghi ngờ mình đã bị Nhậm Bình Sinh dọa xỉu đi rồi.
"Trong nhà cũng không có đồ lót thích hợp với Tiểu Vũ, vốn là ta nên tự mình đi, nhưng bởi vì hôm nay phải đến trường, thật sự không có thời gian, cho nên cuối tuần này chỉ có thể phiền dì Triệu một chút, giúp ta mua cho Tiểu Vũ vài món thích hợp với nàng." Nhậm Bình Sinh giảm bớt xấu hổ của mình, cúi đầu viết xuống giấy số đo vòng 1 của Nhậm Yên Vũ, nói: "Ta so sánh một chút, có lẽ là cỡ này, ngài dựa theo mua là được rồi, lúc này phiền dì Triệu." Gương mặt Nhậm Bình Sinh có nong nóng, mặc dù ở trước mặt người khác ngoại trừ Nhậm Yên Vũ nàng đã quen bình tĩnh xử lý tất cả mọi chuyện, thế nhưng dù sao khụ khụ khụ. . . chuyện này khá riêng tư, cho dù là Nhậm Bình Sinh, lúc nói những lời này với bảo mẫu vẫn là có chút ngại ngùng.
Coi như là nàng, khi đó cũng là tự nàng đi mua. . . nhưng mà hiện tại không có cách nào, đều do nàng suy nghĩ không chu toàn.
Trong vài phút phản ứng của bảo mẫu vẫn chưa trở về, hiện ra trạng thái đực mặt.
"? Dì Triệu? Ngươi làm sao vậy?" Thấy bảo mẫu không có phản ứng, Nhậm Bình Sinh nhướng mày hỏi.
" Không có không có không có không có!" Bảo mẫu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Cái kia, tiểu thư muốn ta mua đồ lót cho nhị tiểu thư?!"
Giật mình, giật mình!
Nhị tiểu thư đáng yêu của bọn họ thì ra đã tới tuổi cần nội y rồi sao?
Bảo mẫu phải cảm thán năm tháng thật sự không buông tha ai a, vốn là một đứa trẻ nhỏ đứng còn không vững hôm nay đã cần nội y rồi sao?
Nhậm Bình Sinh gật đầu nói: "Phải, chuyện này vốn là ta nên làm, nhưng bởi vì suy nghĩ không đủ, cho nên chưa chuẩn bị, đến hôm nay mới nhớ tới, nhưng mà lại không có thời gian, cho nên phải phiền dì Triệu rồi."
"Không có không có không có, sao lại phiền a, chuyện tiểu thư giao phó ta nhất định sẽ làm tốt, tiểu thư yên tâm, đây là bổn phận của ta, một chút cũng không phiền phức." Từ kinh ngạc ban đầu đã chậm rãi kéo thần trí về, bảo mẫu vội vàng nói.
"Vậy là tốt rồi." Nhậm Bình Sinh cũng không phải loại người nói nhiều, thấy bảo mẫu trả lời như vậy cũng không nói nữa, cúi đầu lại viết gì đó lên giấy, sau đó đưa cho bảo mẫu nói: "Đây là số đo của Tiểu Vũ, phía trên là tên của cửa hàng đồ lót, dì Triệu ngài đến đó mua."
Bảo mẫu vội vã nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, ngực nhị tiểu thư thật nhỏ a, nhưng ở tuổi này. . . Kỳ thực vẫn có không gian phát triển, xem ra tương lai sẽ không tệ.
Bảo mẫu không ngừng tự hỏi trong lòng, đột nhiên bóng đèn chợt lóe, cả kinh kêu lên: Nhưng mà làm sao tiểu thư biết rõ ràng kích cỡ của nhị tiểu thư a?
Chẳng lẽ bởi vì các nàng ngủ cùng nhau? Nhưng ngủ cùng nhìn cái là có thể biết rõ ràng? Vậy sao nàng không biết?
Hay là. . . Hay là. . . Hay là thế này thế này thế này. . .
Trời ạ! Thế này. . . Lẽ nào lẽ nào lẽ nào. . . bảo mẫu hỗn loạn.
Bảo mẫu đại nhân, ngài lại diễn sâu rồi. YY có lợi cho sức khỏe, nhưng quá nhiều là không tốt.
Được rồi, bảo mẫu đại nhân cầm lấy tờ giấy nhỏ YY quá độ chúng ta đừng nhìn, xin dời ánh mắt lên lầu hai, bởi vì nhị tiểu thư xuống tới rồi.
Nhị tiểu thư xuống tới rồi, rất hiển nhiên nhị tiểu thư không biết tiểu thư đang nói gì với bảo mẫu, nhưng mà nhị tiểu thư rất không hài lòng tiểu thư và