Đệ tứ thập nhất chương: Ta yêu ngươi, tỷ tỷ.
Buổi biểu diễn được tổ chức đúng thời hạn, Nhậm Bình Sinh rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà vẫn đưa ra rất nhiều yêu cầu, như là không thể trễ hơn 1 giờ, phải chọn chỗ hẻo lánh một chút không được ảnh hưởng đến các học sinh khác nghỉ ngơi.
Nhưng mà vì buổi biểu diễn ngày hôm đó có rất nhiều rất nhiều người, cơ bản vật sống đều tham gia, cho nên thật ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của ai.
Lúc biểu diễn Lâm Nham thuận tiện nhìn thoáng xuống dưới đài, phát hiện bên cạnh Nhậm Bình Sinh có một người con gái, xấp xỉ Nhậm Bình Sinh, là Nhậm Yên Vũ.
Nàng đang đứng bên cạnh Nhậm Bình Sinh, dường như đang làm nũng hoặc là gì đó, nụ cười xán lạn còn hơn cả ngọn đèn trên sân khấu, cùng tiểu ác ma tính kế với Lâm Nham trước đó quả thật như hai người khác nhau. Lúc này trên mặt Nhậm Yên Vũ tràn đầy vui vẻ, giống như tất cả nữ sinh ở độ tuổi này, hoạt bát mỹ hảo lại đơn thuần, điều này làm cho lòng Lâm Nham đột nhiên khẽ động.
Ai nói tiểu loli không có sức sát thương? Người đó chắc chắn chưa từng tiếp xúc với loli, hay ít nhất chưa từng tiếp xúc với loli cực phẩm.
. . .
. . .
Gần đây Lâm Nham luôn thất thần.
Hàn Phong nhìn Lâm Nham ngẩn người bên cửa sổ, có chút tò mò đi qua. Theo tầm mắt của Lâm Nham nhìn ra, ngoại trừ gốc cây cổ thụ cách đó không xa cùng con mèo béo ngủ đến sắp té cây, hắn chẳng nhìn thấy gì khác.
"Này, ngươi nhìn cái gì đấy?" Hàn Phong nghiêng mắt nhìn Lâm Nham.
Đôi mắt Lâm Nham đảo qua, đầu cũng không ngẩng, nói: "Ngươi không hiểu đâu."
"Cái nồi!" Hàn Phong lập tức khó chịu tát một cái lên đầu Lâm Nham, "Ta không hiểu ngươi hiểu à?"
"Ta thấy mùa xuân của hắn đến, đang mộng xuân." Lâm Tu Nhai ở bên kia chỉnh âm cây đàn ghita của mình, nói.
"Cái nồi ngươi mới đang mộng xuân!" Lâm Nham khó chịu quay đầu lại, sau đó tiếp tục thèm đòn nhìn Hàn Phong, bộ dạng rất chăm chú hỏi: "Hàn Phong, ngươi thấy ta đẹp trai không?"
Hàn Phong cảm thấy da mặt mình giật giật giật. Chăm chú đáp lại: "Đẹp! Mọe nó ngươi đẹp đến ta muốn ói luôn!"
Lâm Nham chăm chú nghe kiến nghị của Hàn Phong, vuốt cằm nói: "Ta cũng biết mình đẹp trai, cho nên ta có nên đi thử không?"
Thử gì? Thử cái gì a?
Hàn Phong đặc biệt hiếu kỳ.
. . .
Tết âm lịch năm nay ở tháng hai, cho nên trường học nghỉ khá muộn, các tiểu quỷ bị trường nhốt hơn một học kỳ thật vất vả mới có cơ hội nghỉ xả hơi, còn chưa đến 3 tháng 2 thì cả đám đã bắt đầu hưng phấn sắp xếp hành lý của mình.
Nhậm Yên Vũ cũng rất phấn khởi, bởi vì quá phấn khởi điều này làm cho nàng và các nữ sinh bình thường không khác nhau là mấy, bắt đầu sớm dọn hành lý của mình. Tối hôm đó thậm chí còn mất ngủ.
Cuộc sống học sinh trung học thật là không phải con người có thể chịu nổi, thật ra bài tập bài học vân vân Nhậm Yên Vũ cảm thấy không quan trọng, thế nhưng bình thường đi học giờ giấc rất sát sao, một chút thời gian cũng không có, coi như thời gian ăn trưa ăn tối, nghỉ ngơi cũng ít tới đáng thương, sớm đã bị đè bẹp trong phòng tự học, tuy Nhậm Yên Vũ cảm thấy mình hoàn toàn không cần phải tự học, nàng càng hy vọng có thể dùng thời gian này đến bộ cao trung tìm Nhậm Bình Sinh, nhưng Nhậm Bình Sinh tuyệt đối không muốn thấy nàng không cố gắng học tập, cho nên dù sơ trung và cao trung ở cùng một trường thế nhưng Nhậm Yên Vũ vẫn có rất ít cơ hội ở bên Nhậm Bình Sinh. Thật vất vả hôm nay mới có ngày nghỉ, vừa nghĩ đến mình có thể cả ngày ở bên Nhậm Bình Sinh nàng liền rất phấn khởi.
"Này này, tiểu thuyết ta đề cử cho các ngươi đừng quên xem nha, thật sự hay siêu cấp luôn." Nữ sinh giường trên Nhậm Yên Vũ ló đầu xuống nói.
"Biết rồi biết rồi, là cái cung đình ngược luyến, huynh đệ niên hạ chứ gì. Ta download rồi."
"Bộ đó nhiều thịt lắm nha, tất cả phần H cũng không lặp đi lặp lại, xem hoàn toàn không thấy ngán."
"Biết rồi biết rồi, bộ ta đề cử các ngươi cũng xem đi, tuy là đồng nhân nhưng viết rất H nha, mặc dù couple có hơi không được chú ý nhưng tình tiết rất tốt."
"Tiểu Vũ, truyện ta đề cử đã bỏ vào thư viện ebook của ngươi rồi đó, cả manga nữa, đi về giải nén là có thể xem."
Nhậm Yên Vũ đã dọn dẹp xong hành lý, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, nói: "Cám ơn." Bởi vì bị Nhậm Bình Sinh dạy dỗ nghiêm ngặt, cho nên tuy Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không nghĩ sẽ cười, nhưng lúc nói câu "cám ơn" nàng vẫn khẽ nở một nụ cười theo bản năng.
Nữ sinh giường trên lập tức đỏ mặt.
"Ai zui~~~ Tiểu Vũ đừng có cười như vậy, sức sát thương quá cường đại." Nữ sinh giường trên bất đắc dĩ kêu lên, sáu vị bạn bè khác cũng nhất trí gật đầu bày tỏ đồng ý.
Dường như Nhậm Yên Vũ rất hài lòng với kết quả này, mỉm cười về phía sáu vị: "Sức sát thương cao sau này mới có hiệu quả."
Thế thì ngươi quay qua người ngươi muốn giết mà cười nha, các nàng chỉ là một đám quần chúng vô tội a, ngươi bảo các nàng làm sao bây giờ nha~~~ ai zui~~
Sáng sớm ngày hôm sau Nhậm Yên Vũ đã ở ngay cửa cao trung chờ Nhậm Bình Sinh, bởi vì xử lý chuyện trong hội học sinh, cho nên Nhậm Bình Sinh ra muộn hơn các bạn học khác một chút, Nhậm Yên Vũ đứng ở cửa, nhìn Nhậm Bình Sinh đi ra từ bên trong. Biểu tình trên gương mặt than của Nhậm Bình Sinh vẫn rất nghiêm túc như cũ, sau đó rất nhanh nàng liền phát hiện Nhậm Yên Vũ đứng ở cửa cao trung, mỉm cười về phía nàng, trên gương mặt vốn nghiêm túc tràn đầy ôn nhu, thản nhiên, mềm mại, ấm áp, khiến Nhậm Yên Vũ cảm thấy như được tắm gió xuân.
Thật tốt, con người này chỉ mỉm cười như vậy với mình, thật tốt.
"Sao lại đứng đây chờ? Không phải ta đã nói khí trời bây giờ lạnh, ngươi ở trong xe chờ ta sao?" Nhậm Bình Sinh bước vội đến, nhìn gương mặt đỏ bừng của Nhậm Yên Vũ, nhíu mày, đau lòng nói.
"Ta muốn sớm một chút nhìn thấy tỷ tỷ."
Đột nhiên trái tim Nhậm Bình Sinh khẽ động, tuy biết lời Nhậm Yên Vũ nói đều là bình thường, tình cảm trong đấy bất quá cũng chỉ là tình thân với nàng mà thôi, thế nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn không khỏi nghĩ đến hướng khác.
Nếu một ngày có ý nghĩ không tốt, luôn luôn rất khó để tuyệt vọng. Điều này làm cho Nhậm Bình Sinh cảm thấy rất đau khổ, nhưng ngày hôm nay nàng hoàn toàn không thể nhìn Nhậm Yên Vũ giống như lúc trước nữa, cho nên mặc dù đau, cũng chỉ có thể để bản thân tiếp tục đau.
"Đi thôi, vào trong xe."
Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh, mỉm cười nắm lấy tay nàng.
Nhậm Bình Sinh cứng người, muốn giãy ra: "Níu níu kéo kéo làm gì?"
Nhậm Yên Vũ bất mãn nắm càng chặt hơn: "Nào có níu níu kéo kéo? Trước đây chúng ta vẫn luôn như vậy."
"Bây giờ đã lớn, đừng lúc nào cũng giống như còn bé."
"Tại sao trưởng thành rồi không thể giống như khi bé?"
". . ."
Giao thừa năm nay, đã biến mất thật lâu thật lâu, lâu đến làm Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đều quên mất mẫu thân đại nhân nhà mình rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, vừa gặp mặt nàng liền ôm hai người con gái hung hăng hun mỗi đứa một cái.
Sau đó bị Nhậm Bình Sinh vô tình ghét bỏ, Nhậm Bình Sinh có khiết phích, nàng không thích bị người đụng chạm, cho nên coi như có là mẫu thân đại nhân, hôn như vậy nước bọt trên mặt cũng đủ khiến Nhậm Bình Sinh cảm thấy mất vệ sinh.
"Sao năm nay ngài lại trở về?" Nhậm Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng quay qua Nhậm Thanh Nghiên nói.
"Đúng là làm người ta đau lòng, xa cách nhiều năm như vậy, gặp mặt câu đầu tiên nói ra lại là câu này, làm con gái chẳng lẽ con không nên lệ nóng doanh tròng nghênh đón mẫu thân đại nhân hả?"
Nhậm Bình Sinh trực tiếp khinh thường một cái, cơ thịt trên mặt giật nha giật nha, suýt chút nữa chuột rút: "Ngài còn mặt mũi nói câu đó!!!!!"
Được rồi, quản gia đại nhân nhàn nhã chỉnh sửa chiếc nơ trên cổ mình, âm thanh trung khí mười phần tràn đầy sức sống của tiểu thư đúng là lâu quá không được nghe nha.
Nhậm Thanh Nghiên không đáng