Đệ ngũ thập chương: Giả bộ bệnh là thói quen không tốt, ai da~
Vì vậy tràn ngập suy nghĩ không tốt trong đầu nhị tiểu thư bất cẩn ngủ mất tiêu, dẫn đến khi tiểu thư thức dậy, thấy Nhậm Yên Vũ vẫn còn dáng vẻ sinh bệnh nằm trong lòng mình.
Nhậm Bình Sinh đưa tay sờ lên trán Nhậm Yên Vũ, vẫn còn nóng a, nhưng mà xem ra đỡ hơn đêm qua rất nhiều.
Thức dậy chưa được bao lâu Nhậm Bình Sinh đã xuống lầu bảo đầu bếp mặc kệ thế nào cũng phải làm đồ ăn nhẹ trước, để lát nữa Nhậm Yên Vũ ăn. Sau đó lại hẹn bác sĩ đến khám cho Nhậm Yên Vũ, đương nhiên trong khoảng thời gian đó Nhậm Bình Sinh cũng không bỏ phí, nàng lấy nhiệt kế từ trong hòm y tế, đo nhiệt độ cho Nhậm Yên Vũ.
37.8 độ, nhìn nhiệt kế Nhậm Bình Sinh thở phào một hơi, dù nhiệt độ vẫn cao nhưng so với tối qua mà nói, thật sự đã khá hơn nhiều.
Cất nhiệt kế xong, quay lại giường lần nữa Nhậm Yên Vũ đã tỉnh lại. Mở to mắt nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh, vẻ mặt xanh xao.
"Tỷ tỷ. . ." Lâm muội muội* yếu đuối, nhị tiểu thư nhẹ nhàng gọi.
*Trong Hồng Lâu Mộng
"Dậy rồi à? Chờ một lát bác sĩ sẽ đến, có muốn ăn cái gì trước không?" Nhậm Bình Sinh ngồi bên cạnh, vuốt trán Nhậm Yên Vũ rồi hỏi. Giọng điệu đó a, thật sự là dịu dàng trước nay chưa từng có a trước nay chưa từng có!
Nhị tiểu thư của chúng ta bỗng cảm thấy lâng lâng như mình đang nằm trên mây chứ không phải trên giường.
"Ừm. . . tỷ tỷ đút, thì ta sẽ ăn một chút." Nhưng mà dù có lâng lâng thì cũng đắc ý quên mình, không quên phúc lợi thật vất vả mới có của mình! Tuyệt đối không thể! Vì vậy Nhậm Yên Vũ lâng lâng dùng bộ dạng yếu đuối cộng thêm dáng vẻ vạn phần tiều tụy nói với Nhậm Bình Sinh.
"Được, ta bảo đầu bếp đưa lên." Nhậm Bình Sinh đi ra phòng xuống lầu vội vã căn dặn vài câu rồi trở lại, ngồi bên giường Nhậm Yên Vũ giúp đỡ cho nàng kê đầu, chỉnh chăn cho tốt, đúng là dịu dàng hiền hậu, hiền thê lương mẫu tiêu biểu.
Nhậm Yên Vũ thoải mái ngồi, nhìn Nhậm Bình Sinh vội vàng bận rộn, sau đó vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Sao tỷ tỷ lại ở đây? Tỷ tỷ về nhà khi nào?"
"Ngươi sinh bệnh, hôm qua ta trở về, lúc về ngươi còn đang sốt, cho nên không biết." Tất cả đều chuẩn bị xong, Nhậm Bình Sinh quay qua cười nói với Nhậm Yên Vũ.
"Vậy khi nào tỷ tỷ đi? Lập tức đi sao?"
"Đương nhiên không rồi, yên tâm, trước lúc cơ thể Tiểu Vũ khỏe lại ta sẽ không đi."
"Thật?"
"Thật."
Cảm giác của Nhậm Yên Vũ, cái kia là hạnh phúc a.
Đầu bếp đã bưng cháo lên, Nhậm Bình Sinh nhận lấy, múc một muỗng, cẩn thận đút Nhậm Yên Vũ ăn.
Đúng là đãi ngộ của hoàng đế a~~~ dù hiện tại không còn vấn đề gì, nhưng tinh thần tuyệt đối là rất tốt Nhậm Yên Vũ vẫn giả bộ yếu đuối há miệng ăn cháo.
A a a ~~~~~ nếu như ngày nào cũng được như vậy thì tốt rồi.
Trong lúc Nhậm Yên Vũ sinh bệnh, Nhậm Bình Sinh vẫn không về trường, chỉ gọi điện xin nghỉ mấy ngày. Bởi vì tinh thần Nhậm Yên Vũ không tốt lắm, cho nên Nhậm Bình Sinh chăm sóc Nhậm Yên Vũ thật sự cẩn thận, mỗi ngày cơm nước đều là tự mình đưa, nếu như Nhậm Yên Vũ có hơi chút khó chịu, không muốn ăn, nàng cũng tự mình đút, trên cơ bản chính là một tấc không rời Nhậm Yên Vũ, chỉ cần Nhậm Yên Vũ vui vẻ, trên cơ bản điều kiện thế nào Nhậm Bình Sinh cũng đáp ứng.
Cuộc sống như vậy thật sự rất làm người ta nuôi dưỡng thói xấu được một tấc lại muốn tiến một thước. Cho nên nhị tiểu thư của chúng ta đương nhiên cũng nuôi dưỡng ra thói xấu đó, được một tấc lại muốn tiến một thước giả bộ bệnh.
Đợi đến khi nhị tiểu thư của chúng ta tính toán không sai biệt lắm, đã xuống giường được rồi, cả ngày dính lấy Nhậm Bình Sinh ở trong sân phơi nắng và này nọ.
"Bây giờ trời thu, ăn nhiều trái cây một chút, tăng đề kháng." Nhậm Bình Sinh đưa trái cây đã gọt vỏ đến trước mặt Nhậm Yên Vũ, cắm bằng một cây tăm, đút cho Nhậm Yên Vũ.
Nhị tiểu thư nhìn Nhậm Bình Sinh, làm nũng nói: "Tỷ tỷ, ngươi hôn ta một cái ta mới ăn."
". . ." Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ăn trái cây còn phải hôn. Nhậm Bình Sinh nhịn không được thầm xem thường trong lòng.
Cũng đã rửa xong, gọt vỏ xong, đút đến miệng rồi, còn phải hôn mới ăn, đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhậm Bình Sinh nhìn thoáng qua Nhậm Yên Vũ, thực sự muốn ném trái cây lên bàn, muốn nói ngươi ăn hay không ăn! Nhưng mà nhìn qua chiếc cằm vì ốm nên đã thon nhọn của Nhậm Yên Vũ, ngẫm lại lần bị bệnh này làm Nhậm Yên Vũ gầy đi thật nhiều, vốn đã gầy, vừa nghĩ như vậy cũng chỉ còn lại đau lòng, giận sao được?
Cho nên Nhậm Bình Sinh cầm lấy trái cây thật sự hôn lên mặt Nhậm Yên Vũ một cái, sau đó nói: "Được rồi chưa? Nhị tiểu thư, vui lòng ăn một miếng trái cây có được không?" Nàng nói xong còn chút bất đắc dĩ. Bộ dạng đó ở trong mắt Nhậm Yên Vũ thật sự là đẹp mắt vô cùng, đáng yêu vô cùng.
Ai ui~~~ đừng có dụ dỗ người ta như thế!
Nhậm Yên Vũ lập tức há to miệng ăn trái cây, còn chưa thỏa mãn mà một lần nữa há miệng nói: "Tỷ tỷ lại hôn một cái đi!"
Đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế nha!
Nhậm Bình Sinh buông trái cây trong tay, nói: "Không ăn thì thôi." Được rồi, bây giờ đừng nói tới hôn, ngay cả đãi ngộ được đút trái cây cũng không có nữa.
Da mặt dày Nhậm Yên Vũ thật sự là dày, thấy Nhậm Bình Sinh như vậy, lập tức treo nụ cười lên mặt tiến đến gần, "Ăn mà ăn mà, tỷ tỷ không hôn Tiểu Vũ vậy Tiểu Vũ hôn ngươi nha!" Vì vậy cứ như thế như sói đói vồ mồ?! Nhào tới! Hun cái chóc!
Nhậm Bình Sinh thiếu chút nữa đã bị ngã xuống đất! Vội vã đưa tay đỡ lấy Nhậm Yên Vũ. Khi đưa tay ra như thế, Nhậm Bình Sinh liền phát hiện có một đôi tay đang sờ eo mình.
Sờ. . .
Toàn thân Nhậm Bình Sinh cứng đờ, vội vã quăng Nhậm Yên Vũ ra, bị quăng như thế thiếu chút nữa Nhậm Yên Vũ té xuống đất.
Mặt Nhậm Bình Sinh đỏ tới mang tai, nàng chưa từng bị người ta sờ như vậy, đúng là không quen, lúc này chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy xấu hổ.
"Tỷ tỷ, eo của ngươi thật nhỏ, da thật tốt." Nhậm Yên Vũ cảm thấy có chút tiếc nuối, mới sờ soạng có tí đã bị đẩy ra, đúng là đáng tiếc.
Nhậm Bình Sinh đỏ mặt quát: "Con nít con nôi đừng tùy tiện nói mấy câu bậy bạ như vậy!" Con nít thời nay trưởng thành luôn làm người khác theo không kịp, lời như thế sao có thể tùy tùy tiện tiện nói ra khỏi miệng a!
Dù bây giờ nói thì có hơi chậm, nhưng mà thật ra tiểu thư của chúng ta rất ngây thơ, theo hướng tình yêu lãng mạn kiểu Plato, chỉ đáng tiếc đụng phải nhị tiểu thư không ngây thơ, có lẽ tình yêu kiểu Plato này sắp không còn.
Bên này Nhậm Bình Sinh đã xấu hổ vô cùng, bên kia Nhậm Yên Vũ còn đang da mặt càng dày nói: "Không có nói bậy bạ, da của tỷ tỷ rất tốt, trên người tỷ tỷ còn có mùi thơm." Nói như thế này thật sự nghe sao cũng thấy xấu hổ. Sau khi nghiêng đầu liếc mắt trừng Nhậm Yên Vũ, tiểu thư của chúng ta rốt cuộc cũng xấu hổ nói: "Đã có thể đùa giỡn rồi? Xem ra bệnh của ngươi đã tốt lên rất nhiều."
Nhậm Yên Vũ lập tức cảm thấy có điểm không quá tốt, "Ách. . . Không có a không