Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Mộc Linh mở cửa xe bước xuống thì thấy Mộc Nhĩ từ trong nhà chạy ra, thấy bộ dạng bất ổn của chị gái nên Mộc Nhĩ lo lắng hỏi....
- Chị Mộc Linh! Chị không sao chứ?
Đúng lúc này Nhân Sâm cũng xuống xe, Mộc Nhĩ trông thấy anh thì khó chịu hỏi....
- Anh đã đưa chị tôi đi đâu??
Mộc Linh không quan tâm đến em gái nên im lặng bước vào trong, thấy chị gái đã đi thì Mộc Nhĩ liền chất vấn...
- Sao hai người lại ở cùng nhau?
Do mải mắng nên Mộc Nhĩ không để ý cục đá ở dưới chân, cứ thế cô ta bị trượt chân ngã nhào vào lòng Nhân Sâm.
Mộc Linh chợt nhớ đến cái áo khoác của anh nên quay lại để trả, không ngờ lại chứng kiến cảnh hai người tình chàng ý thiếp đang nhìn nhau.
Nhân Sâm vội đẩy Mộc Nhĩ qua một bên rồi chạy đến chỗ Mộc Linh, vốn dĩ định giải thích thì bị Mộc Linh ném áo khoác vào người anh, sau đó bỏ chạy vào trong nhà.
Mộc Nhĩ cũng đi đến tỏ vẻ không cố tình....
- Xin lỗi, tôi sẽ vào giải thích với chị ấy!
Nói xong, Mộc Nhĩ cũng vội vàng chạy vào, Nhân Sâm tức giận nên trở lại xe chạy về sòng bạc ACB.
Mộc Linh chạy vào phòng đóng cửa lại, tay vô thức sờ lên ngực mình, cô không hiểu sao tim mình lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Mộc Nhĩ vọng vào bên trong....
\- Chị ơi, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu! Em và anh ta không có gì với nhau cả.
Nghe vậy, Mộc Linh cười nhếch mép khinh bỉ, chẳng lẽ vừa rồi cô bị mù hay sao mà lại không thấy.
Mặc kệ Mộc Nhĩ ở bên ngoài gõ cửa kêu réo, Mộc Linh bình thản thay đồ rồi mở cửa đi ra.
Thấy vẻ mặt Mộc Linh vẫn không cảm xúc, Mộc Nhĩ nắm lấy bàn tay của cô để cố giải thích....
\- Chị à, đều là tại em bất cẩn không phải lỗi của anh ta đâu ạ!
Mộc Linh hất mạnh tay ra, lườm Mộc Nhĩ một cái khiến cô ta giật mình im lặng.
Khuya hôm đó, cả nhà vẫn còn đang ngủ say