Hắn vẫn không nói gì, tay vẫn lấy ra một viên đá nhỏ chuẩn bị ném xuống suối.
-Nè không công bằng nha, tôi cười với cậu mà sao lại không cười lại với tôi._ nó nói rồi nở một nụ cười với hắn. Tay thì ngăn lấy tay hắn toan ném đá xuống suối.
-Tôi không thích, sao không vào trong kia mà nhảy với anh chàng kia đi. Đừng có ở đây làm phiền tôi._ hắn vẫn nhìn về phía con suối, tay vẫn ném viên đá trong tay đi.
-Cậu đang trả thù tôi à? Cậu đang tái diễn lại những lúc tôi lạnh với cậu à?_ nó hình như vẫn chưa hiểu được lòng ghen của hắn.
Hắn không nói gì, tay vẫn mần mò những viên đá nhỏ quăng xuống suối.
-Xin lỗi cậu._ nó cúi đầu xuống nhẹ giọng nói với hắn.
-Cậu không nợ tôi gì cả. Tôi...
-Không tôi nợ cậu rất nhiều thứ, đến bây giờ tôi vẫn chưa trả được cho cậu thứ gì cả, tôi thật sự rất xin lỗi cậu. _Nó cắt ngang lời hắn.
-Cậu không thích tôi sao?_ đột nhiên hắn quay sang nó, đôi mắt u buồn nhìn thẳng vào nó.
Nó lặng đi trước câu hỏi của hắn, mắt nó nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt của hắn bây giờ rất u buồn, đúng hơn thì nó chứa đựng những nỗi tuyệt vọng nào đó. Nó không thể nói dối hắn khi nhìn vào đó được, không thể mở miệng nói một từ.
-Ừ._ sau vài phút lặng đi, nó quay mặt sang nơi khác cố gắng bình thản trước hắn.
Ai có thể biết được nó bây giờ rất muốn hét to lên rằng nó thật sự rất thích hắn, nhưng nó sợ mình sẽ làm hắn tổn thương, sợ hắn sẽ vì nó mà gặp rắc rối, gặp điều không may. Nó đành phải nói dối đó là điều duy nhất nó có thể làm để bảo vệ hắn.
-Tại sao?_ hắn vẫn nhìn nó, đôi môi mỏng khẽ nhấp nháy.
-Xung quanh cậu không phải có rất nhiều người sao? Tôi làm sao có thể xứng với cậu? Tôi lúc nào cũng gặp rắc rối, tôi lúc nào cũng được Thần xui xẻo ưu ái cả, Thần luôn ban tặng tôi những gì thần có, tôi không thể để cậu và những người khác vì tôi mà được thần ưu ái. Tôi đã làm cho người bạn thân nhất của mình phải đau khổ lắm rồi, tôi không thể để người thứ hai xuất hiện được. Nhưng mà tại sao vậy nhỉ? Sao ông trời cứ phải để cho những người bên cạnh tôi gặp điều không may thì mới vừa lòng chứ? Sao không đổ hết lên đầu tôi? Chẳng lẽ tôi yếu đuối đến mức đó sao?._ nó nói hết những gì đang nghĩ trong lòng.
Không gian yên lặng hồi lâu, chỉ còn lại tiếng dế và tiếng của nước đang va chạm đá. Hắn cũng lặng im nhìn nó, nó bây giờ là một Hà Mi yếu đuối chứ không phải một Hà Mi mạnh mẽ, nó có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Bất chợt hắn dang đôi tay của mình ôm lấy nó, để đầu nó tựa vào ngực hắn.
-Cậu