Đứng trước căn biệt thự gắn mác sang trọng và xinh đẹp, Thanh Hồng không khỏi kinh ngạc, chỉ biết dụi mắt,rồi há mồm tròn mắt mà nhìn,sợ mình nhìn lầm.
-Nhà....nhà chị to ghê._ cô bé kinh ngạc nói
-Ừ, nhưng mà bây giờ căn nhà này cũng sẽ là nhà của em. Cứ vui vẻ mà sống trong căn nhà này với chị nha,mọi người trong nhà tốt lắm._ nói xong câu nói này nó chợt cảm thấy mình không khác nào một kẻ dụ dỗ trẻ em cả.
Nó nắm tay Thanh Hồng cùng nhau bước vào nhà,cô bé thích thú chạy quanh nhà,Lucky cũng không chịu yên thân thấy cô chủ mình vui vẻ chạy khắp nơi nên cũng chạy theo làm loạn. Nó không đi theo chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ánh mắt ánh lên một nỗi buồn.Trong một nơi sâu thẫm trong nó cứ dằn vặt nó,hỏi nó tại sao lại nói dối cô bé,tại sao lại lôi kéo một thiên thần bước chân vào cuộc sống của một ác quỷ cô độc,chẳng lẽ nó muốn cô bé cũng như nó,trở thành một người không còn biết đến hai chữ tình cảm?Thật chất trong ngôi nhà này không hề tồn tại hai chữ tình cảm...
-Cô chủ ! cô đã về rồi... Ai đi cùng với cô chủ thế ạ ?_ Ngọc Châu thấy có người lạ vào nhà nên tò mò hỏi.
-À, đó là em gái của tôi...Từ giờ cô bé sẽ sống ở đây, các chị hãy đối xử tốt với cô bé, có khi căn nhà này lại vui vẻ trở lại vì cô bé cũng nên._ nó thẳng thừng trả lời.
-Vâng ạ..._ Ngọc Châu nghe thấy như vậy thì nửa vui nửa ngờ. Vui vì có lẽ từ bây giờ trong căn nhà sẽ lại có tiếng cười hồn nhiên của một đứa bé, còn ngờ vì không biết ở đâu mà cô chủ đưa về một cô bé nhỏ nhắn rồi nói là em gái.
-À mà cũng tối rồi, chị dọn cơm đi.Còn nữa lần này là cho bốn người ăn._ ánh mắt nó vẫn hướng về cô bé thiên thần của nó rồi dõng dạc nói với Ngọc Châu.
-Vâng ạ.
-À,còn nữa đừng nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết._ trước khi Ngọc Châu đi nó dặn dò.
-Vâng, nếu không còn gì căn dặn thì tôi vào trong chuẩn bị bữa tối đây._ Ngọc Châu vừa đi vừa bái phục cô chủ mình, cô thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác như vậy