Biên tập: Bột
Liêu Chí Bình đã nhìn Tô An Hi tới lần thứ N, có điều lần thứ N này giống như hình ảnh tua đi tua lại trong cuộn phim vậy, đi đi lại lại đều là một bộ dáng như vậy.
Giờ phút này, người ta vẫn làm mặt không biểu cảm như cũ, cứ chậm rãi, không đếm xỉa đến mà đem hòm thuốc từ chỗ để đồ dùng y tế ra bên ngoài.
Vừa rồi, Khâu Đông Viễn dẫn bọn họ tới phòng điều trị bên này, để bọn họ chờ một lát, sau đó vừa xắn tay áo vừa như muốn đánh lạc hướng phạm vi tầm mắt của bọn họ, nhìn phương thức đó giống như muốn hạ nhiệt vậy.
“Y tá Phương, giúp tôi xem bác sĩ của đội bọn họ có tới đây không.” Tô An Hi giương mắt nhìn về phía y tá Phương rồi nói với cô ấy.
“Được.” Y tá Phương nói xong thì đi ra khỏi phòng điều trị.
Liêu Chí Bình thấy y tá Phương rời đi, lúc này mới tiến đến trước mặt Tô An Hi, nói một câu hai nghĩa: “Ngay cả bác sĩ trong đội ở nơi này cũng giống đội trưởng của họ, cần phải mời tới cơ!”
Tô An Hi bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Chí Bình, cô thản nhiên nói: “Người ta là quân y của đội đặc chiến, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có thể không giống sao?”
“Tô An Hi, cậu có cảm thấy…”
“Cái gì?”
“Từ khi gặp lại Từ Úc ở đây, cậu càng ngày càng hà khắc.”
“Liêu Chí Bình.” Tô An Hi nhìn thẳng, đuôi mắt cong lên nhưng ngoài cười mà trong không cười, nói với anh ta: “Về… phòng bên cạnh của cậu đi.”
Liêu Chí Bình biết thái độ của Từ Úc khiến Tô An Hi khó chịu, có điều đã nhiều năm như vậy, coi như không làm người yêu thì cũng vẫn là bạn được chứ?
Vả lại trong bữa cơm hôm qua, mọi người vẫn vừa nói vừa cười mà!
Chờ một chút, bữa cơm tối qua… Nghĩ đến đây, đột nhiên đỉnh đầu thoáng chốc thông suốt, anh ta luôn cảm thấy có sự việc gì đó, thì ra là quên hỏi sau đó tối qua đã thế nào. Ngón trỏ và ngón tay cái của anh ta sờ cằm một chút rồi cười cười.
“Này, tối qua tôi thì đứt phim rồi, cậu và Từ Úc vốn tỉnh táo mà, cuối cùng hai người thế nào? Không phải là… xảy chuyện gì…”
Tô An Hi hơi nheo mắt, đây là biểu cảm cảnh cáo. Anh ta vội vàng cười, nói: “Thấy hôm nay cậu không muốn tới, cộng thêm thái độ của Từ Úc, tôi đoán tối hôm qua hai người nhất định không vui vẻ.”
“Bác sĩ Liêu, tới đây giúp tôi thử kim một chút.” Tô An Hi vừa nói vừa lấy xi-lanh dùng một lần từ trong hòm thuốc ra.
Liêu Chí Bình vội vàng đứng dậy xua xua tay, sau đó lui ra thì đụng phải bác sĩ của đội đang đi tới, anh ta quay người lại vội vàng cười nói: “Ngại quá, ngại quá.”
Bác sĩ trong đội là người đàn ông trên 50 tuổi, cơ thể hơi mập. Nếu không phải vì ông ấy đang mặc áo blouse trắng thì trông càng giống bếp trưởng hơn.
“Không có gì, không có gì. Tôi tới muộn, tôi nên nói câu ‘ngại quá’ mới phải.” Bác sĩ trong đội cũng không như tưởng tượng mà rất hòa ái, dễ gần.
Dù sao cũng là bậc bề trên, Tô An Hi nhanh chóng tiến đến, tự mình giới thiệu: “Chào chú, cháu là Tô An Hi, vị này là Liêu Chí Bình, người vừa gọi chú tới là y tá Phương.”
“Tôi họ Trương, tên chỉ có một chữ Minh duy nhất, gọi tôi là lão Trương là được.” Trương Minh đưa danh sách trong tay cho Liêu Chí Bình: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của các chiến sĩ, cơ thể lớn nhỏ gì đều khá nhiều vấn đề. Thiết bị chữa bệnh và độ chuyên nghiệp chỗ chúng tôi không thể sánh cùng thành phố lớn của các cô các cậu. Bệnh nhẹ thì có thể khám thử, nếu thật sự là bệnh nặng thì rất hao tâm tổn trí. Mấy tên nhóc này vẫn luôn chịu đựng, rất cảm tạ mọi người có thể tới đây.”
Liêu Chí Bình nghe xong cũng có chút xúc động, nên vội vã lắc đầu, nói: “Cũng không thể nói như vậy, nếu nói về kinh nghiệm thì các bác sĩ lâu năm như chú vẫn cao tay hơn.”
“Bác sĩ Liêu và bác sĩ Tô tuổi còn trẻ, hai người mới là hậu sinh khả úy.” Trương Minh nhìn hai người trước mắt rồi cười nói.
Tô An Hi đứng một bên nghe một già một trẻ này tâng bốc lẫn nhau, cô lại lần nữa khẳng định Liêu Chí Bình có khả năng tâng bốc tất cả mọi người, đời trước nhất định anh ta là người câm.
Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng cô vẫn đưa tay kéo chồng hồ sơ bệnh lý trong tay Liêu Chí Bình để lật xem. Lúc lật tới hồ sơ của Từ Úc thì âm thầm nhíu mày, đúng lúc đó cửa bị gõ vang.
Cô đóng hồ sơ bệnh lý lại, nhìn về phía người đến là Khâu Đông Viễn.
“Các đội viên đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi!” Khâu Đông Viễn nhìn các bác sĩ trong phòng một chút.
“Bắt đầu thôi!”
Đội đặc chiến có tới một trăm chiến sĩ, muốn tiến hành từng bước kiểm tra thân thể và khám bệnh là một việc cô cùng tốn thời gian.
Bất tri bất giác đã tới giờ ăn cơm.
Tô An Hi đang nói về vấn đề xương sống với một chiến sĩ, Khâu Đông
Viễn đã tới tìm người: “Bác sĩ Tô, nên đi ăn cơm rồi.”
“Được, tôi biết rồi.” Đầu Tô An Hi không chuyển hướng mà chỉ đáp lời, sau đó tiếp tục nói chuyện với chiến sĩ trước mặt: “Vấn đề này của anh dù bây giờ không có gì, nhưng hôm nay tôi đã chứng kiến cường độ huấn luyện của mọi người, hơn nữa còn có các loại nhiệm vụ dài hạn khó có thể lường trước hậu quả…”
Khâu Đông Viễn nhìn bộ dáng nghiêm túc và chăm chú của Tô An Hi thì cũng không vội đi. Cho tới nay, anh ta chỉ biết mối tình đầu của Từ Úc có tên là Tô An Hi, mà biết được điều này cũng là lúc Từ Úc say mới chịu nói ra. Khâu Đông Viễn nghĩ tên nhóc này được ông trời yêu thương như vậy, mối tình đầu có lẽ cũng không tệ.
Về sau anh ta hỏi Hạ Tuấn Nam dáng dấp bác sĩ Tô này thế nào? Hạ Tuấn Nam đã khẳng định rằng rất xinh đẹp.
Ngoài dự liệu, hôm nay anh ta được tận mắt trông thấy rồi, nhưng đâu thể dùng hai từ ‘xinh đẹp’ là có thể khái quát được. Đây chính là vẻ xinh đẹp mà mạnh mẽ, khó trách Từ Úc nhớ mãi không quên. Dù là ai cũng sẽ không thể vượt qua nổi một cô gái như vậy.
“Chỉ đạo viên Khâu.” Tô An Hi nói chuyện với chiến sĩ kia xong, ngẩng đầu bắt gặp Khâu Đông Viễn còn chưa đi nên gọi một tiếng.
“Tôi đây.” Khâu Đông Viễn lấy lại tinh thần, lúc này cười nói: “Xong rồi sao, đi ăn cơm trước đã.”
Tô An Hi mỉm cười, cô đứng dậy cởi áo blouse rồi khoác trên lưng ghế, ra khỏi phòng điều trị. Lúc đi qua phòng bên cạnh, cô đưa mắt nhìn thấy bên trong đã sớm trống không.
“Bác sĩ Liêu đâu?” Cô không khỏi hỏi một câu.
“Bác sĩ Liêu tới nhà ăn trước rồi.” Khâu Đông Viễn đáp.
Tô An Hi gật đầu như hiểu rõ, cô vừa đi theo Khâu Đông Viễn vừa thầm oán thán: Liêu Chí Bình, kiếp trước cậu không chỉ câm mà còn là quỷ chết đói.
“À đúng rồi, tôi mới nghe nói bác sĩ Tô biết về Đông y, nhưng cũng thấy bảo cô làm là ở khoa cấp cứu!”
“Ông ngoại tôi là bác sĩ Đông y, tôi có nghiên cứu mảng này, người học y ít nhiều cũng phải biết một chút.”
“Thì ra là như vậy sao!”
“…”
Trò chuyện một chút đã đến nhà ăn. Ở đây vốn yên tĩnh lạ thường, các chiến sĩ đều đang vùi đầu vào ăn cơm, nhưng khi thấy bác sĩ Tô xuất hiện ở cửa phòng, tất cả đều rối rít đánh mắt, vụng trộm dùng cùi chỏ chọc vào đồng đội bên cạnh rồi trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Khâu Đông Viễn che miệng ho khan một tiếng, nghiêm nghị quát: “Còn quy củ gì không hả? Ăn cơm tử tế ngay.”
Mọi người nghe xong thì đều tranh thủ thời gian, bắt đầu vùi đầu vào ăn. Trong nhà ăn không còn âm thanh gì khác ngoài tiếng đũa chạm vào bàn ăn.
“Ngại quá, bình thường mấy tên nhóc này không như vậy đâu.” Khâu Đông Viễn nói với Tô An Hi.
Tô An Hi theo Khâu Đông Viễn đi xới cơm và lấy đồ ăn, cô cũng cười như chuyện không có gì: “Tôi hiểu, dù sao đội đặc chiến của mọi người cũng không có đồng chí nữ nào.”
Khâu Đông Viễn nghe xong thì bội phục mà nhìn thoáng qua Tô An Hi, cô gái này nói chuyện thật thẳng thắn, sảng khoái, tính cách thật không tệ! Tên Từ Úc tính tình thối tha kia đúng là không xứng với con gái nhà người ta.
Vì thế, đừng nhìn nhận điều gì quá sớm.
Từ Úc cho Hỷ Lạc ăn xong mới tới nhà ăn, nhưng vừa tới cửa, đôi chân dài đã khựng lại.
Một màn cách đó không xa đập vào mắt anh là Khâu Đông Viễn và Tô An đang tôi một muôi cô một muôi ở quầy lấy đồ ăn.
Còn… vừa nói vừa cười.
Anh đưa tay lấy mũ huấn luyện xuống rồi đi nốt nửa bước còn lại, lúc đi qua sau lưng Hạ Tuấn Nam thì để mũ lên đầu cậu ấy.
Sau đó anh tự nhiên nhìn thẳng phía trước, đi tới chỗ bàn lấy đồ ăn. Ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy một chiếc đĩa, sau đó đi về phía hai người kia.
Khâu Đông Viễn đang nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tô An Hi, bỗng dưng cảm thấy từng trận gió lạnh nổi lên sau lưng. Anh ta còn chưa quay đầu nhìn lại, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo, không phập phồng chút nào vang lên.
“Chỉ đạo viên Khâu, chị dâu bảo anh gọi lại cho chị ấy.”
Hết chương 13.