Biên tập: Bột
Tô An Hi thắng ở chính dáng người tinh tế lại tương đối mềm mại của mình nên mới có thể đi xuống. Người vừa mới lọt xuống, cô đã duỗi tay hô: “Đưa đồ cho em.”
Từ Úc ngồi xổm ở miệng khe hở, đưa số thuốc Tô An Hi đã gói kĩ cho cô. Thấy cô nhận xong rồi, anh vung tay lên hô với người khống chế dây thừng: “Thả.”
Khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Từ Úc nhìn chằm chằm Tô An Hi đi xuống, sau đó anh vẫn luôn nắm bộ đàm trong tay, một mực quan sát dòng tín hiệu.
Đội trưởng Chu của đội phòng cháy chữa cháy đang thảo luận phương án cứu viện trong tình hình hiện tại với các đội trưởng của trung đội phòng cháy chữa cháy khác. Nếu có thể tìm được một phương án tốt nhất, như vậy Tô An Hi có tiến vào mảnh đất kia cũng sẽ được an toàn.
Mấy chiến sĩ đội đặc chiến đều vây quanh kiên nhẫn chờ đợi, họ đợi bác sĩ Tô đáp lại nhưng không có kết quả.
Tô An Hi bật đèn pha thì phát hiện không gian phía dưới rất rộng và sâu, có cảm giác đây giống như một miệng giếng hun hút. Cuối cùng chân cũng chạm tới mặt đất, cô phấn chấn nên không để tâm tới tảng đá trong bóng tối, lúc giẫm lên thì bị trật một cái.
Trẹo chân rồi.
Lần đau này khiến cô hít vào một hơi. Tô An Hi nhịn đau nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy một người nằm cách đó không xa, người ấy nằm im giống như đã chết vậy.
“Xin chào.” Tô An Hi nhịn đau khập khễnh đi qua. Lúc dùng đèn pha chiếu lại mới phát hiện tay chân cô ấy bị trói, trông giống như bị… bắt cóc vậy.
Cô tranh thủ thời gian ngồi xuống, sau đó để túi đồ trên mặt đất. Tô An Hi xem xét mạch đập và nhịp tim của cô gái kia xong mới thở ra một hơi. Dù rất suy yếu nhưng may mắn vẫn chưa chết.
“Cô gái, cô tỉnh lại đi.”
Tô An Hi cởi trói và kiểm tra cơ thể cô ấy, sau đó tiêm một mũi dinh dưỡng. Trong lúc nhàn rỗi chờ cô ấy tỉnh lại, cô nhớ tới còn bộ đàm nên tranh thủ thời gian mở ra.
“Đội trưởng Từ.” Tô An Hi mở miệng gọi.
Từ Úc nghe được giọng của Tô An Hi thì an tâm hơn một chút nhưng vẫn lập tức nói giọng giáo huấn: “Bác sĩ Tô, hình như anh đã nhắc nhất định phải mở bộ đàm.”
Tô An Hi hiểu rõ Từ Úc, nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này của anh thì cười một tiếng, cô nói: “Ngại quá, quên mất.”
Từ Úc nghe xong không khỏi khép mắt lại, nhưng lập tức lại mở ra, hỏi: “Tình hình bên dưới thế nào?”
“Có một cô gái gầy hơn em, đưa lên luôn có lẽ không thành vấn đề.” Tô An Hi nhìn cô gái đang dần tỉnh lại, tiếp tục báo cáo: “Không nguy hiểm đến tính mạng, có điều cả người suy yếu, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa… tay chân của cô ấy bị trói chặt. Em nghĩ nên thông báo với bên cảnh sát một chút.”
“Ừm, bây giờ đừng quan tâm đến những chuyện đó, cứu người lên rồi lại nói. Em ở đó xong việc thì báo cho anh một tiếng, anh lại thả dây thừng xuống.” Từ Úc đứng dậy, thở ra một hơi.
“Được.”
Tô An Hi âm thầm gật đầu, cô ngồi tựa trên những vật gồ ghề mà chồng chéo, hoàn cảnh nặng nề và chật chội này cũng không khiến cho cô sợ hãi hay lo lắng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía những tia sáng lọt xuống dưới kia, cả những hạt bụi không chạm tới được đang lơ đãng trong không trung khiến thời gian như dừng lại kia nữa, tất cả khiến lòng người cũng trầm tĩnh theo.
Cô để bộ đàm ra trước miệng, chậm rãi mở miệng: “Em… từng nhớ tới.”
Một câu nói trước nay chưa từng có giờ lại bình thản truyền ra từ bộ đàm, câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đều không hiểu được, thế nhưng bọn họ lại trông thấy khóe môi của đội trưởng Từ hơi cong lên.
Em từng nhớ tới? Có ý gì? Nhớ tới điều gì để khiến đội trưởng Từ mặt lạnh thấu xương, người sống chớ tới gần lại cười lên đây?
Dây thừng được tháo ra, người sống sót cũng tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ hồ không biết mình đang ở đâu. Tô An Hi nói qua tình hình trước mắt và việc phải làm cho cô ấy, thấy cô ấy gật đầu nói “được”, lúc này cô mới buộc dây thừng để cô ấy đi lên rồi lại nói.
Các chiến sĩ cùng đồng tâm hiệp lực kéo người, sau đó cũng thấy được một cái đỉnh đầu. Mọi người tiến lên, thận trọng đỡ người sống sót lên cáng, sau đó lập tức đưa đi điều trị và báo cho cảnh sát.
Người lên sau là Tô An Hi, Từ Úc vươn tay nắm lấy tay cô thật chặt rồi kéo lên. Anh thận trọng ôm cô lên, tay chưa buông đã hỏi: “Không sao chứ?”
Tô An Hi đứng vững lại nhờ vịn vào đôi tay tráng kiện của Từ Úc, cô vỗ vỗ quần áo khiến một lớp bụi bay ra. Tô An Hi xua xua tay rồi lắc đầu, sau đó dùng giọng nói buông lỏng nói với anh: “Không sao.”
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, tất cả đều là dành cho Tô An Hi.
“Bác sĩ Tô giỏi quá.”
“Bác sĩ Tô ngầu ghê.”
“Bác sĩ Tô nữ thần.”
“…”
Tô An Hi được tâng bốc tới mức phải xua tay liên tục: “Mọi người nói quá rồi.”
Bác sĩ Tô
với tính cách cởi mở đưa tiếng cười khó có được đến với mọi người, giờ đây hiện trường gặp nạn ngập tràn những tiếng cười trân quý.
Tô An Hi buông tay Từ Úc ra rồi nói với anh: “Không cần để ý tới em, mọi người tiếp tục đi.”
Nói xong cô như quên chân mình đang bị trẹo nên quay người muốn nhanh chóng rời đi. Nào biết vừa dùng sức một chút, cơn đau nhức từ mắt cá chân đi đã truyền đi toàn thân. Cơ thể cô không khống chế được mà ngã về một bên, nhưng may mắn thay lại được một đôi tay đẹp đẽ đỡ lấy.
Không cần đoán cũng biết đó là bàn tay to lớn của Từ Úc, đôi tay anh đã đen hơn và cũng khỏe hơn nhiều so với trước đây. Không chỉ tay mà mặt cũng vậy, da thịt cũng thế, tất cả đều được tháng năm tôi luyện mang đầy mùi vị đàn ông.
Trước kia anh rất trắng, là một thiếu niên nhanh nhẹn đẹp trai. Đặc biệt là đôi tay trông rất đẹp, nếu dùng từ ngữ của hiện tại để hình dung việc cô si mê tay anh thì sẽ gọi là “cuồng tay”.
Cô thích dùng máy ảnh chụp lại đôi tay này, thích lôi kéo đôi tay này, thích đôi tay này làm bất cứ chuyện gì cho mình.
Bên tai cô là âm thanh dò hỏi trầm thấp của Từ Úc: “Sao thế?”
Tô An Hi lắc đầu: “Lúc nãy vừa xuống đứng không vững nên bị trẹo chân một chút, không nghiêm trọng.”
Từ Úc nghe xong thì cúi đầu nhìn đôi giày quân đội đầy bùn đất của cô, anh hô với Trương Trung: “Các cậu tiếp tục rà soát cứu người, tôi đưa bác sĩ Tô đi chữa bệnh.”
“Rõ, Từ đội.” Trương Trung nói xong cũng triệu tập đội viên tiếp tục đi làm việc.
“Em thật sự không sao.” Lúc này đã không giúp được gì còn gây cản trở là thế nào?
Từ Úc liếc mắt nhìn Tô An Hi, anh không nói hai lời đã khẽ khom người ôm ngang cô vào ngực theo kiểu công chúa. Sau đó Từ Úc nhìn cô cứng ngắc trong ngực mình thì nói với giọng khá nghiêm nghị: “Bác sĩ Tô vì giúp bọn anh nên mới bị thương, dù sao cũng nên có chút báo đáp nho nhỏ.”
Tô An Hi trố mắt nhìn Từ Úc, đã lâu rồi cô không được anh ôm. Thật lâu thật lâu rồi, lâu đến mức cô không còn cảm thấy chân thực nữa.
“Hay là anh dìu em đi, ôm thế này sẽ có tin đồn không hay lắm.”
Tô An Hi nghĩ đến hình ảnh hai quân nhân ôm nhau như vậy, người dân ở đây sẽ nghĩ thế nào? Những chiến hữu và đồng chí không quen biết kia sẽ nghĩ thế nào?
Từ Úc xốc Tô An Hi lên với biên độ động tác cực lớn, vì vậy mà Tô An Hi phải đưa tay ôm cổ anh theo bản năng. Sau đó cô lại nghe thấy tiếng cười lưu manh của ai đó: “Đường không dễ đi, anh khuyên em đừng buông tay.”
Tô An Hi thầm cười một tiếng rồi đưa tay chọc vào bả vai Từ Úc, sau đó cô chỉ chỉ bên chân anh, ung dung nói: “Thật ra em muốn nói với anh từ nãy, chó nghiệp vụ của anh vẫn luôn giữ thái độ thù hận này đấy.”
Từ Úc nghe vậy thì cúi đầu xem thử, Hỷ Lạc đúng là đang nhe răng trợn mắt với Tô An Hi, giống như cô đoạt xương của nó vậy.
“Hỷ Lạc.” Từ Úc gọi Hỷ Lạc một tiếng: “Đi.”
Tô An Hi mở mắt thật to nhìn chú chó nghiệp vụ vừa rồi còn như muốn nhào lên cắn mình, giờ đây đã dịu dàng ngoan ngoãn chạy lên phía trên Từ Úc.
“Chó nghiệp vụ này của anh thành tinh rồi sao?” Tô An Hi thực sự không hiểu được.
Từ Úc liếc nhìn Tô An Hi một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Hỷ Lạc cái gì cũng tốt, chỉ có một chuyện không tốt.”
“Chuyện gì?” Tô An Hi bật thốt.
“Thích ghen.”
Tô An Hi nghe xong thì dở khóc dở cười, sâu chuỗi tất cả lại thì bây giờ chó của anh đang tranh thủ tình cảm với cô sao?”
“Cô nhóc này tên là Hỷ Lạc?” Tô An Hi hỏi.
“Ừm.” Từ Úc gật đầu, xem như trả lời.
Tô An Hi đột nhiên cười một tiếng rồi nhìn về phía Từ Úc: “Anh có biết em gái anh cũng nuôi một chú chó chăn cừu Đức không, hình như đưa đi làm chó tìm kiếm cứu nạn.”
Từ Úc nhìn về phía Tô An Hi, anh từng nghe Từ Lai nhắc đến chuyện này rồi. Anh lắc đầu: “Con nhóc kia làm chuyện gì cũng không thương lượng trước.”
“Vậy anh biết chú chó kia tên gì không?”
“Tên là gì?”
“Tên rất xứng với Hỷ Lạc nhà anh.” Tô An Hi dừng một chút, sau đó cười nhẹ rồi nói: “Tên là… Bình An.”
(*) Hỷ Lạc: vui vẻ