Biên tập: Bột
Khi ngồi trên chiếc xe Jeep màu xanh quân đội, Từ Úc tương đối trầm mặc, còn Tô An Hi lại thao thao bất tuyệt kể với anh không ít chuyện trong thời gian này.
Ví dụ như kể về ngày 30/1 Du Giang có trận hỏa hoạn lớn, hôm đó bọn họ phải cấp cứu đầu tắt mặt tối. Cô đến hiện trường thì gặp Từ Lai, nghe nói Cận Thời Xuyên đang ở bên trong cứu nạn.
Cuối cùng giọng cô trầm xuống như ngấm màu cảm xúc: “Em đã làm cấp cứu nhiều năm như thế, nhưng lần này thực sự rất khốc liệt, nhiều chiến sĩ phòng cháy chữa cháy hi sinh như thế…”
Đương nhiên là Từ Úc biết việc này, ngay sau hôm xảy ra sự việc, anh đã gọi điện tới hỏi thăm tình hình rồi, sau đó biết tin em rể tương lai không có việc gì mới yên lòng.
“Lai Lai chọn chồng như Cận Thời Xuyên thì cũng đã xác định bản thân phải đối mặt với việc gì rồi.” Anh nói thản nhiên.
Tô An Hi gật đầu đồng ý: “Nhưng em nghe Lai Lai nói, về sau Cận Thời Xuyên được thăng chức tới nơi khác, không ở đội 1 nữa thì cậu ấy cũng yên tâm hơn nhiều.”
“À đúng rồi.” Tô An Hi càng nói càng hăng hái, cô nghiêng người nhìn sườn mặt lưu loát của Từ Úc: “Anh chưa gặp em rể tương lai này đúng không?”
“Ừm.” Từ Úc gật đầu đáp.
Tô An Hi cười cười rồi tiếp: “Lúc anh ấy nằm viện lần này em đã nhìn kĩ rồi, đúng là đẹp trai thật.”
Từ Úc phối hợp trả lời: “Nghe mấy người Hàn Phóng nói rồi, cũng không tệ.”
“Khó lắm mới thấy anh mở miệng khen người khác.”
“Như nhau cả.”
“…”
Vừa đến nhà Từ Úc, Tô An Hi vào tới cửa còn chưa kịp thay giày đã bị người đàn ông ấn lên tường hôn tới mãnh liệt.
Anh vừa hôn vừa khàn khàn hỏi: “Cả đường cứ nhắc mãi đến người đàn ông khác, nghĩ anh không tức giận thật đấy à, hả?”
Tô An Hi bị hôn tới cả người mềm nhũn, cô mở mắt nhìn anh nhưng vì cách quá gần nên các nét trên mặt đều trở nên mơ hồ. Chỉ trừ đôi mắt thâm trầm lại ảm đạm ủ đầy mưa to gió lớn kia là như muốn hút trọn cô vào trong mà thôi.
Cô nhẹ giọng nói: “Đó cũng là người đàn ông khác, không so được với người đàn ông của em.”
“Sao lại không so được?” Từ Úc đối trán với cô rồi hơi cắn lên cánh môi sưng đỏ, cố tình tỏ vẻ hùng hổ dọa người.
Hai tay của Tô An Hi vốn đang khoác lên vai Từ Úc lúc này lại thuận thế ôm lấy gáy anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ: “Trong lòng em, anh vĩnh viễn là tuyệt vời nhất, ai so ra cũng kém.”
Từ Úc nghe được câu này thì hài lòng, thấp giọng cười: “Lúc này mới chịu thua với anh, muộn rồi.”
Anh vừa nói xong đã khiêng lấy người rồi nhanh chân đi về phía phòng ngủ…
“Từ Úc, chờ chút.”
“…” Quần áo đã bị lột ra.
“Này, anh đừng vừa đến đã như chó đực động dục được không?”
“Không được.” Rắn rắn chắc chắc đã thức tỉnh.
“…Ưm… Anh nhẹ thôi…”
“…”
Tô An Hi thực sự không kêu ra tiếng được. Vào lúc tinh thần bắt đầu tan rã, cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn chân chính. Hơn nữa, cuối cùng cô cũng hiểu lúc trước anh nói vì cô đi làm mệt mỏi nên bảo toàn sức lực cho cô là có ý gì.
Thế nên hôm nay là không kiêng dè mà xuống tay đúng không?
…
Hôm sau là 30 Tết, cũng là giao thừa.
Tối hôm qua Tô An Hi bị giày vò tới xương cốt rã rời thành từng đoạn. Ngoài bị Từ Úc kéo đi ăn tối ở bên ngoài hai tiếng ra, thì sau đó lại tiếp tục vận động tiêu cơm trên giường, trước khi ngủ lại thêm vận động trên giường lần nữa.
Kết quả không cần đoán cũng biết là sáng hôm sau cô không dậy nổi.
Buổi sáng Từ Úc phải về đội trước nên trước khi rời giường lại quay sang nhìn Tô An Hi một chút. Khi thấy cô rúc nửa đầu bù xù vào trong chăn thì anh chỉ biết cười một tiếng bất đắc dĩ, sau đó để lại bữa sáng và tờ giấy cho cô rồi ra ngoài.
Lúc Tô An Hi tỉnh lại lần nữa đã là gần trưa. Thấy Từ Úc không có ở nhà, cô mới nhớ hình như trước đó anh có thì thầm bên tai mình là phải về đội trước.
Cô tắm và thay quần áo xong rồi đi đến phòng bếp thì thấy tờ giấy dán trên bồn rửa. Chữ của Từ Úc rất đẹp, lưu loát lại cứng cáp, nét bút cuối luôn toát lên vẻ phóng khoáng rất tương xứng với vẻ vô lại của anh.
Trên tờ giấy cũng không viết gì nhiều, chỉ nói đồ ăn sáng ở trong nồi, bảo cô hâm nóng lên rồi ăn, khi nào dậy thì gọi điện cho anh.
Tô An Hi mở nắp nồi ra nhìn thử thì thấy có sủi cảo hấp. Cô cười thầm rồi đậy nắp lên, bật bếp và xoay người đi lấy điện thoại.
Từ Úc đang bị Khâu Đông Viễn kéo tới hội trường xem các chiến sĩ trang trí thì chuông điện thoại vang lên. Anh đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa bấm nhận điện thoại.
“Đừng bảo anh bây giờ em mới dậy nhé.”
Tô An Hi quay lại phòng bếp rồi tựa vào cạnh bồn rửa mà dở khóc dở cười: “Đúng là nói không biết ngượng. Bị anh dày vò như thế, em còn dậy được cũng tính là thể lực kinh người rồi đấy.”
Từ Úc thấp giọng cười một tiếng: “Hấp sủi cảo không đủ thì gọi thêm đồ ăn bên ngoài đi, anh không hi vọng em tự lấy đồ ăn ra nấu đâu.”
“Cần anh nói chắc.” Tô An Hi bật cười rồi hỏi chuyện khác: “Thì ra lấy em không biết nấu cơm làm anh thấy oan ức thế à?”
“Không dám.”
Ý cười của Từ Úc ngày càng sâu, đúng lúc đó một bên khác lại có tiếng cười và nói chuyện. Anh quay đầu nhìn lại thì thấy vị trí ngồi của quân tẩu trong hội trường, sau đó không hiểu thế nào mà trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp không ngôn từ nào diễn tả được.
Tô An Hi tắt bếp, mở nắp nồi rồi dùng tay bốc sủi cảo ăn. Cô vừa ăn vừa hỏi: “Chiều nay mấy giờ em đến.”
“Năm giờ liên hoan rồi.” Từ Úc dừng một chút: “Ăn trưa xong thì đến đây, đưa em đi dạo.”
“Cũng được.” Tô An Hi vừa ngậm sủi cảo vừa trả lời.
…
Khoảng 2 giờ chiều, Tô An Hi đến trước cổng doanh trại của đội đặc chiến vũ cảnh. Cô gọi điện cho Từ Úc rồi đứng dưới tàng cây nghịch hòn đá nhỏ.
Từ Úc vừa đi tới cổng thì thấy cô gái xinh đẹp kia đang cúi đầu dưới tàng cây, cô cầm hòn đá nhỏ nghịch qua nghịch lại mãi khiến anh nhìn mà phải mỉm cười.
Nụ cười này khiến lính ở trạm gác hơi phát hoảng, ai mẹ nó thấy Từ đội công chính nghiêm minh cười tới phơi phới như thế bao giờ?
Về sau Từ Úc đưa Tô An Hi vào ghi danh thì lính ở trạm gác mới hiểu ra, thì ra Từ đội ra đón chị dâu.
Từ Úc vừa dẫn Tô An Hi vào trong thì đã gặp các đội viên đang há miệng chờ sung ở đó, mà lá gan lớn tày trời này đương nhiên là chỉ đạo viên Khâu trao cho bọn họ.
Khâu Đông Viễn ngẩng đầu lên: “Lại đây, để chúng tôi vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bác sĩ Tô đến thăm đội đặc chiến vũ cảnh nào.”
Ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm lại cực kỳ có nhịp của các đội viên, hơn nữa còn có khẩu lệnh: “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”
Tất cả đều là người quen cũ nên Tô An Hi cũng không làm khách, cô phối hợp gật đầu rồi nhìn về phía mọi người: “Vậy thì cảm ơn mọi người.”
Hạ Tuấn Nam cũng cậy quen biết Tô An Hi nên mau chóng nhảy ra ngoài: “Chúc mừng năm mới Tô An Hi, vui quá đi mất, năm nay lại được ăn Tết với thêm một đồng hương nữa.”
“Đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng. Lại đây, khóc một trận nào.” Trương Trung cũng lập tức nhào ra.
Đám người cười ha ha, còn Hạ Tuấn Nam hô dừng rồi đi đến bên cạnh Tô An Hi: “Mấy cậu chỉ là ước ao sinh ghen tị thôi, tình cảm của tôi với bác sĩ
Tô không phải thứ mấy cậu hiểu được đâu?”
Tất cả mọi người đều không đồng tình với lời này nên bắt đầu phản bác.
Trương Trung cầm đầu: “Phải trả lời câu này của cậu thế nào đây, bác sĩ Tô có tình cũng là với Từ đội chứ, cậu còn cần mặt mũi không hả?”
Ngay sau đó có người phụ họa: “Đúng đấy, bác sĩ Tô cùng đẳng cấp với cậu chắc?”
“Đừng tưởng là đồng hương với bác sĩ Tô thì gặp sang bắt quàng làm họ nhé!”
“…”
Đám người cứ thao thao bất tuyệt như thế, cuối cùng Khâu Đông Viễn phải tiếc nuối nhìn Hạ Tuấn Nam: “Tuấn Nam à, tôi cũng không giúp được cậu rồi, cậu đúng là nỗi căm giận chung mà!”
Tiếp đó lại là một trận cười vang, sau đó Từ Úc nói: “Làm loạn đủ chưa?”
Các đội viên mau chóng che miệng rồi đứng nghiêm và đồng loạt nhìn về phía Từ Úc.
Từ Úc không thể hiện biểu cảm gì, anh nhàn nhạt quét qua các đội viên một lượt, giọng nói cũng nhàn nhạt nhưng lại mang mệnh lệnh không thể xem thường: “Bác sĩ Tô gì mà bác sĩ Tô, gọi chị dâu.”
Tô An Hi nghe xong thì suýt nữa bật cười, người đàn ông này thật là. Có điều, sao cách xưng hô này lại hơi sụp đổ hình tượng nhỉ?
Thế là khoảng 1 giây sau, tất cả mọi người đều dùng tư thế quân đội thẳng tắp, nghiêm chỉnh mà đổi giọng: “Chào chị dâu.”
Lần này lại đến Tô An Hi hơi ngượng, cô lén dùng mũi chân đá vào giày chiến đấu của Từ Úc một cái.
Từ Úc cười hài lòng rồi phất tay: “Được rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi, để tôi và chị dâu của các cậu có không gian riêng.”
Các đội viên lặng ngắt như tờ mà đưa mắt nhìn nhau, thế là vừa rồi lão đại giả vờ hả?
Bỏ đi, chỉ là đùa thôi.
Sau khi các đội viên tản đi rồi, Từ Úc dẫn Tô An Hi đi thăm quan. Thật ra Tô An Hi đã tới đây rồi nên cũng biết qua qua: vị trí tòa nhà ký túc xá, ký túc xá, sân tập, sân huấn luyện và nhà ăn.
Sau đó họ tới hội trường, ở đây đã trang trí gần xong rồi, tất cả cùng vui vui vẻ vẻ nhuộm một màu đỏ tươi.
Bên trong còn có hai thanh niên yêu nhau đang nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt, thỉnh thoảng cậu thanh niên còn ngẫu nhiên ghé vào khiến cô gái kia đỏ mặt tới tận mang tai.
Từ Úc thấy cảnh này thì bật cười.
“Cười người khác cái gì?” Tô An Hi đập anh một cái rồi nói với giọng mỉa mai: “Anh tưởng anh hơn người ta chắc?”
Từ Úc ngoắc lấy ngón tay của Tô An Hi rồi dắt cô đi ra ngoài, lúc sau vì ngại có mặt các chiến sĩ nên lại buông tay ra rồi đi song song.
Anh vừa đi vừa cười nhẹ: “Em không biết hai ngày này chỉ cần có người yêu tới, mấy thằng nhóc này hôm nào cũng chạy về ngủ. Hôm sau đi bộ đến doanh trại thôi cũng không nhanh nhẹn nổi, quầng mắt thì đen ngòm…”
Tô An Hi nghe xong thì bật cười thành tiếng, sau đó ung dung nhìn Từ Úc: “Sao anh không thế?”
Từ Úc liếc Tô An Hi, ý cười đắc ý vẫn treo bên khóe môi, lời anh nói ra lại cực kỳ lẫm liệt: “Tố chất thân thể anh tốt.”
“…” Đột nhiên không muốn hỏi người này chuyện đó là thế nào nữa?
Họ đi đi lại lại một lúc thì tới sân tập bắn. Tô An Hi nhớ Từ Úc từng nói sẽ dạy cô điều chỉnh cách bắn súng, có điều ở đây hình như lại không được rồi.
Cô biết rõ quy định của bộ đội, nếu không phải thành viên trong đội thì không được bắn súng ở sân tập bắn, thậm chí cả vỏ đạn cũng không được chạm vào.
Có điều không thấy thì còn nhịn được, chứ thấy rồi lại ngứa tay muốn luyện một chút.
Dường như Từ Úc cũng nhận ra ý định của Tô An Hi. Lúc này bốn bề vắng lặng, anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô rồi cười hỏi: “Muốn bắn súng à?”
“Biết còn cố hỏi.” Tô An Hi lườm anh rồi nhún vai: “Có điều em vẫn hiểu quy định, nhất định sẽ không vi phạm.”
“Thật ra khả năng bắn súng của em không có vấn đề, chỉ là lâu ngày không dùng nên gượng tay thôi.” Từ Úc vừa nói vừa đi đến nhặt một thanh gỗ lên đưa cho Tô An Hi: “Em vốn vẫn biết bắn, dùng cái này dạy em là đủ rồi.”
Tô An Hi hơi bất đắc dĩ mà cầm thanh gỗ kia, Từ Úc đỡ tay cô và giúp điều chỉnh lại độ gập của cánh tay: “Bị sức giật làm bị thương đầu tiên là vì em dùng lực không đúng, thứ hai là cánh tay của em phối hợp không đúng chỗ. Anh nói như thế, em đã hiểu chưa?”
Bên tai cô lúc này đều là hơi thở ấm nóng của Từ Úc, lưng lại bị anh vô tình hay cố ý cọ qua. Tô An Hi cũng muốn hiểu lắm, thế nhưng xin hỏi có ai dạy bắn súng như thế không?
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Tô An Hi dùng khuỷu tay đẩy Từ Úc ra rồi trả thanh gỗ kia về chỗ cũ. Cô quay lại đã thấy vẻ cười như không của người đàn ông thì biết ngay mình lại bị trêu rồi. Cô đi qua rồi nhíu mày cười: “Khi nào về em bảo Hàn Phóng đưa đến câu lạc bộ bắn súng luyện tử tế.”
Từ Úc nghe xong thì hừ một tiếng: “Cậu ta dám.”
…
Điểm thăm quan cuối cùng là… ký túc xá của Từ Úc.
Vì thế Tô An Hi không thể tránh được việc bị đội trưởng Từ đóng kín cửa “ăn đậu hũ”. Có điều anh lại bất hạnh bị Tô An Hi phát hiện bí mật trong ngăn kéo.
Tô An Hi nhìn chồng thư dày kia thì kinh ngạc không thôi: “Đừng bảo với em tất cả chỗ này đều là di thư nhé?”
“Đúng mà cũng không đúng.” Từ Úc bị phát hiện nhưng cũng không có ý giấu giếm. Anh ngồi bên giường gãi gãi lông mày rồi nhẹ nhàng nói: “Trước khi làm nhiệm vụ sẽ muốn viết cho em một bức thư. Cái này coi như là chấp niệm đi, chính anh cũng không biết mình có thể viết nhiều đến thế.”
Tô An Hi rút bừa một lá thư rồi mở ra, ngay sau đó nét chữ của Từ Úc đã xuất hiện trước mắt cô. Nội dung cũng không khác bức di thư đầu tiên của anh là bao. Tất cả đều không thâm tình mà rất bình thản, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều va mạnh vào trái tim cô.
Cô nhìn những lá thư này rồi cất kỹ lại. Tiếp đó Tô An Hi quệt quệt mũi rồi xoay người nhìn Từ Úc với vẻ mặt không rõ: “Lại đây.”
Từ Úc cố tình không nhúc nhích mà buồn cười nhìn cô: “Không đâu, sợ bị em đánh.”
Tô An Hi hơi giận anh nhưng đứng dậy vẫn bổ nhào qua khiến anh ngã xuống giường. Cô không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn lên.
Từ Úc sửng sốt một giây rồi lập tức đưa tay siết chặt người cô, sau đó là nhiệt tình đáp trả nụ hôn bất ngờ kia.