Biên tập: Bột
“Từ Úc, em chờ anh về nhà, em chờ anh về nhà…”
Cuối cùng Tô An Hi không nhịn được mà rơi nước mắt lã chã. Cô dùng sức đánh xuống, một cái lại một cái càng thêm thương tâm, khiến nhóm nhân viên y tế ở đây cũng phải rơi nước mắt.
Ngay vào thời khắc mọi người nghĩ rằng không xoay chuyển được nữa, ngay vào lúc Tô An Hi khóc tới thống khổ mà chấn động, thì đường đo nhịp tim đang thẳng tắp dần dần có biên độ rồi chợt nhảy vọt lên.
“Bác sĩ Tô.” Một y tá trong đó mừng đến phát khóc: “Nhịp tim khôi phục rồi.”
Tô An Hi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại rồi lập tức mệt lả quỳ rạp xuống đất, một tay cô vịn vào thành bàn phẫu thuật vẫn còn run lên.
Không, là cả người đều run lên, run đến kịch liệt.
“Tôi mổ chính, cô ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Một quân y trong đó nói với Tô An Hi.
Tô An Hi biết tình trạng hiện giờ của mình chắc chắn không thể phẫu thuật được. Vì thế cô gật đầu rồi nhìn về phía quân y kia mà trịnh trọng nói: “Bác sĩ Tần, làm phiền anh.”
“Nhất định sẽ trả lại cô một đội trưởng Từ vui vui vẻ vẻ.”
…
Lúc Từ Úc tỉnh lại thì người đang nằm trên giường bệnh, bên tai là âm thanh của màn hình theo dõi bệnh nhân. Khi nhìn ra xa một chút còn thấy bệ cửa sổ bị ánh nắng nhuộm vàng.
Nắng gắt tháng 4 xuyên qua khung cửa sổ mà chiếu rọi xuống mặt đất. Một tầng nắng mỏng còn phủ lên chăn anh đang đắp, những vầng sáng trôi nổi trên đó đều là thứ bụi trần lưu luyến nhân gian.
Thì ra, anh không chết.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, anh chuyển mắt nhìn qua thì bắt gặp đôi mắt sưng đỏ kia. Khi bốn mắt nhìn nhau, anh cong khóe môi mà cô lại quay đi không chút cảm xúc.
Anh vốn muốn đứng dậy nhưng đột nhiên nghe được cô nói với người bên ngoài: “Đội trưởng của các cậu tỉnh rồi.”
Sau đó, một nhóm người chen chúc vào vây quanh giường bệnh, tất cả đều là những khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
“Từ đội, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, anh ngủ hai ngày rồi đấy.”
“Đúng vậy, bác sĩ nói anh mà không tỉnh nữa thì có khi mãi mãi không tỉnh được.”
“Phì phì phì, cái gì mà mãi mãi không tỉnh lại. Từ đội của chúng ta là ai, có thể không tỉnh lại chắc?”
“Đúng vậy, nhưng mà Từ đội, anh dọa bọn em thảm quá.”
“Từ đội, anh có khát không, em rót nước cho anh.”
“Từ đội, anh có đói không, muốn ăn gì em mua cho.”
“…”
Một nhóm người cứ thao thao bất tuyệt như vậy, đến lúc này Từ Úc mới cảm thấy chân thực rằng anh trở về rồi, trở về bên cạnh các chiến hữu, trở về bên cạnh cô.
“Được rồi được rồi, Từ đội vừa tỉnh, mấy cậu đừng quấy rầy được không?” Hạ Tuấn Nam đứng đắn hiếm thấy.
“Bọn tôi đang vui mà!”
“Đúng thế đúng thế.”
“…” Lại là một loạt âm thanh rì rầm của đám chim sẻ.
Lúc Khâu Đông Viễn tới thì thấy Tô An Hi đang tựa ngoài cửa phòng bệnh mà lau nước mắt. Anh ấy còn tưởng Từ Úc có chuyện gì rồi, thế nên khẩn trương chạy đến hỏi tình hình.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tô An Hi nghe xong thì mau chóng lau nước mắt rồi ngước mắt nhìn Khâu Đông Viễn: “Không sao.”
“Làm anh sợ quá.” Khâu Đông Viễn thở phào một hơi rồi hỏi lại: “Thế em khóc cái gì?”
“Gió thổi cay mắt.”
Khâu Đông Viễn nghe xong thì không hiểu, làm gì có gió đâu?
Tô An Hi chỉ vào phòng bệnh: “Người tỉnh rồi, đang ở bên trong.”
“Tỉnh rồi à?” Khâu Đông Viễn nghe xong thì vui ra mặt: “Tôi đi xem một chút.”
Anh ấy vừa bước vào phòng bệnh đã trông thấy đám thanh niên kia vây quanh Từ Úc, vì thế Khâu Đông Viễn ho vài tiếng mà nghiêm khắc hiếm có: “Muốn đội trưởng của các cậu phẫu thuật lần hai phải không?”
Lời này vừa dứt thì tất cả lặng ngắt như tờ.
Khâu Đông Viễn đuổi hết người đi rồi mới ngồi xuống giường bệnh nhìn Từ Úc. Anh ấy cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn người trên giường chòng chọc.
“Anh đừng nhìn tôi đăm đăm thế nữa, làm người ta buồn nôn quá đi mất.” Từ Úc không nhịn nữa phải nói ra.
“Có cảm giác gì?” Khâu Đông Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi.
Từ Úc không hiểu: “Cảm giác gì là thế nào?”
“Cảm giác chết đi một lần.”
“Lúc đó anh có cảm giác gì?” Từ Úc hỏi.
Khâu Đông Viễn nhớ lại tình hình lúc đó của mình thì bật cười: “Nghĩ đến bố mẹ tôi, vợ tôi, con trai tôi, không bỏ được nên phải gắng gượng.”
Từ Úc ho một tiếng khiến vết thương đau xé, anh dừng lại một chút rồi mới nhìn Khâu Đông Viễn: “Lần này thực sự không nghĩ nhiều được như anh, chỉ mơ thấy Tô An Hi nói chờ tôi về nhà nên gắng gượng qua.”
“Mơ cái gì mà mơ.” Khâu Đông Viễn dừng một chút rồi tiếp: “Tuấn Nam về đã bô bô tuyên dương rồi, lúc ấy cậu nằm trên bàn phẫu thuật, cậu ấy chờ bên ngoài. Một lát sau đã nghe thấy tiếng bác sĩ Tô khóc gọi cậu về, nói chờ cậu về nhà, thằng nhóc Tuấn Nam nói âm thanh đó bi thương đến mức cậu ấy đứng ngoài cũng phải khóc theo.”
Từ Úc thấy Khâu Đông Viễn nói như vậy thì cuối cùng cũng hiểu vẻ lạnh nhạt lúc nãy của Tô An Hi là thế nào. Anh cũng không ngờ mình bị thương nặng lại được đặt lên bàn phẫu thuật của cô.
“Khó trách.” Anh cười nhạt nói.
“Khó trách gì?” Khâu Đông Viễn không hiểu lắm.
Từ Úc nhìn qua người Khâu Đông Viễn mà liếc mắt về cửa phòng bệnh trống rỗng, anh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi vừa tỉnh mà cô ấy lại không vui chút nào, trông còn oán giận nữa.”
Nếu nói như vậy… Khâu Đông Viễn kết hợp lại thì thầm lắc đầu rồi nhìn Từ Úc: “Cậu làm người ta sợ quá rồi. Lúc tôi vừa tới, cô ấy còn đứng khóc bên ngoài phòng bệnh đấy!”
Từ Úc nghe xong thì muốn đứng dậy nhưng bị Khâu Đông Viễn nhanh tay ấn xuống: “Đừng lăn qua lộn lại, tôi đi gọi người giúp cậu.”
“Hiểu chuyện đấy.”
…
Lúc Tô An Hi tiến vào, cô kiểm tra tình trạng của Từ Úc trước, sau đó nhìn đi nhìn lại mãi, lúc này mới quay sang nhìn người dán mắt vào mình từ nãy.
“Bác sĩ Tô, em có thể ngồi xuống không?” Giọng Từ Úc rất dịu dàng, anh cũng luôn chăm chú nhìn Tô An Hi mà không chớp mắt.
Tô An Hi ngồi xuống ghế trống rồi cứng giọng hỏi: “Uống nước không?”
“Uống.” Từ Úc ngoan ngoãn gật đầu.
Tô An Hi đứng dậy rót nước rồi nâng đầu giường cao lên để anh dựa vào, sau đó cho anh uống nước.
Uống nước xong, Tô An Hi để cốc xuống thì bị Từ Úc nắm lấy cổ tay. Anh vừa dùng sức đã kéo cô ngồi xuống bên giường.
Tô An Hi suýt chút nữa đã chạm đến miệng vết thương của anh. Cô hơi nhíu mày, giọng cũng đầy lo lắng: “Cẩn thận một chút, không chạm vào vết thương chứ?”
Từ Úc bao tay của Tô An Hi trong lòng bàn tay mình, lúc này mới chậm rãi lắc đầu rồi cười tự nhiên: “Chạm vào cũng không sao.”
“Anh tưởng anh hay lắm đấy, suýt chút nữa đã mất mạng.” Tô An Hi tức giận quát nhẹ.
Từ Úc biết lần này đã dọa cô thật rồi, anh thu lại ý cười rồi chăm chú nhìn cô, sau đó đau lòng đưa tay vuốt khuôn mặt cô, lời nói ra cũng là dồ dành dịu dàng.
“Xin lỗi, để em lo lắng rồi.”
Chỉ một câu như vậy lại khiến Tô An Hi đỏ vành mắt. Đến chính cô cũng không biết lúc đó mình kiên trì ra khỏi phòng phẫu thuật thế nào, càng không biết nhịp tim mình còn đập trong thời gian chờ đợi đằng đẵng đó không. Mãi đến khi bác sĩ Tần nói đã phẫu thuật thành công, hồn bay phách tán của cô mới trở về chỗ cũ.
Hai ngày sau đó là chăm sóc không biết ngày đêm. Cô sợ người nhà anh biết nhất định sẽ lo lắng nên kết hợp với Hàn Phóng giấu giếm mấy người chú Từ và Từ Lai, cũng không báo cho ai khác.
Tới lúc trời tối người yên nhìn anh nằm trên giường bệnh, nghĩ đến anh có thể sẽ không tỉnh nữa thì lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Vừa rồi trông thấy anh tỉnh lại, tâm trạng của cô rất phức tạp, vừa vui vẻ, vừa khổ sở lại vừa tức giận, nhưng cũng không kiềm được mà rơi nước mắt. Đến chính cô cũng cảm thấy mình đa sầu đa cảm một cách khó hiểu.
“Anh cũng biết để em lo lắng cơ đấy.” Tô An Hi vẫn tiếp tục tức giận: “Trước đó ra vẻ dạy dỗ không cho em tham gia hành động, anh nhìn anh bây giờ đi.”
“Phải phải phải.” Từ Úc gật đầu: “Vợ nói rất đúng, em đừng khách khí, ra sức mắng anh đi.”
Anh vừa dứt lời đã bị Tô An Hi đưa tay ôm lấy, bên tai là âm thanh nho nhỏ của cô: “Về sau không được dọa em như thế nữa.”
Từ Úc cho là Tô An Hi sẽ mắng chửi tới không dừng lại, nào ngờ cô đột nhiên dịu dàng nói với anh như thế, lại càng khiến lòng anh mềm xuống tới rối tinh rối mù.
Từ Úc đưa tay ra ôm Tô An Hi thật chặt, anh còn nghiêng đầu hôn lên tai cô, sau đó thì thầm: “Anh cam đoan, nhất định không có lần sau.”
“Đừng ôm chặt thế, chạm phải vết thương đấy.”
“Không đau tí nào.”
Ánh nắng ngoài kia rất xinh đẹp, nhưng cũng không xinh đẹp bằng tình yêu này.
…
Về sau tổng đội và lãnh đạo chi đội biết Từ Úc tỉnh rồi thì đều tới thăm.
Khâu Quốc Văn nói nhiệm vụ lần này có thể nói là đạt được thành công lớn. Dù không ít chiến sĩ quân cảnh, bao gồm cả đội trưởng như anh cũng bị thương nhưng may mắn là không có ai hi sinh, xem như trong cái rủi có cái may.
Shaken đã bị bắt về quy án, hắn phạm đủ tội ác, nhất định sẽ phải chịu chế tài nghiêm khắc của pháp luật nước ta.
Từ Úc chăm chú nghe Khâu Quốc Văn nói, cuối cùng mới cười nhàn nhạt: “Tự tay bắt hắn, cũng coi như đặt dấu chấm hết cho cháu và hắn, có sai thì do hắn chọn nhầm kẻ thù.”
“Ồ?” Khâu Quốc Văn thấy vẻ sắc bén trong đáy mắt Từ Úc thì cười hỏi: “Kẻ thù của hắn?”
“Quân nhân Trung Quốc.”
Khâu Quốc Văn gật đầu đồng ý, lúc này ông thấy trong mắt Từ Úc không chỉ có sắc bén, mà còn có nhiệt huyết mênh mông, thêm cả niềm tin kiên định nữa.
Anh đã dùng một thân quân trang này, dùng danh hiệu quân nhân mà thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Có người trời sinh đã mang chí thiên hạ, cương nghị lại thẳng thắn, giống như vị nam nhi đầy nhiệt huyết trước mắt đây.
…
Một tháng sau
Tất cả mọi người đều thấy tâm trạng mấy ngày nay của Từ đội không tốt. Bình thường nói chuyện điện thoại với chị dâu xong sẽ
như ăn kẹo, vậy mà thời gian gần đây lại như gặm băng, cả người tỏa ra khí lạnh.
Hậu quả thì đương nhiên không cần phải nói, các đội viên bị luyện tập tới thương tích đầy mình, mỗi ngày trôi qua đều như độ kiếp vậy.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể trông cậy vào chỉ đạo viên Khâu đại từ đại bi, nhờ anh ấy đi hỏi thăm một chút, rồi nói lời giúp ích một chút, đừng lại để bọn họ sống không bằng chết thế nữa.
Sau khi luyện tập xong rồi, các đội viên lê bước chân nặng nề cùng ánh mắt ai oán mà trở về tắm rửa, thay quần áo.
Khâu Đông Viễn tóm lại Từ Úc đã hỏi: “Mấy ngày nay cậu làm gì thế, làm mấy thằng nhóc kia than trời oán đất.”
“Còn làm gì nữa?” Từ Úc cũng mồ hôi đầy người, anh đặt mũ huấn luyện xuống bàn rồi đi rót nước uống, vừa rót nước còn vừa nói: “Anh biết chuyện của tôi rồi đấy, nhân lúc tôi còn chưa đi, để thể năng của bọn họ tiến thêm một bậc nữa đi.”
“Còn tận mấy tháng nữa cơ mà!” Nói thế này khiến Khâu Đông Viễn cũng buồn thay: “Sao tôi cảm giác như cậu muốn được điều đi ngay thế.”
Từ Úc đặt cốc xuống rồi hừ cười: “Đúng là tôi hận không thể về Du Giang ngay lập tức.”
Khâu Đông Viễn biết ngay Từ Úc có vấn đề nên cầm cốc rồi nói: “Giận dỗi với bác sĩ Tô à?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Từ Úc cực kỳ hăng hái mà đi thẳng đến trước bàn làm việc của Khâu Đông Viễn. Anh đặt mông ngồi nghiêng lên mặt bàn và nhìn chằm chằm Khâu Đông Viễn mà hừ hừ: “Nói với tôi cái gì mà đội bác sĩ viện trợ bên kia có một bác sĩ bị bệnh nên bị điều về. Cô ấy quyết định qua đó tiếp nhận công việc của người kia, anh nói xem thế có làm người ta tức không.”
“Bác sĩ Tô đây như thế là bác ái vô hạn, rất tốt mà!” Khâu Đông Viễn cười nói.
“Tốt cái con khỉ.” Từ Úc càng nói càng tức: “Có phải nhân viên viện trợ đâu, bên Tây Phi đó có chỗ còn không có trên bản đồ. Tôi nói cho anh biết, nhất định là cô ấy đang trả thù tôi.”
“Trả thù cậu chuyện gì?”
“Tôi khiến cô ấy lo lắng sợ hãi nhiều lần, cô ấy cũng muốn để tôi nếm thử mùi vị, đã biết tôi sẽ chuyển về đó mà còn làm thế…” Từ Úc tức tới không nhịn được, anh cướp cốc trong tay Khâu Đông Viễn mà không để ý tới mặt mũi không vui của người ta, sau đó uống một ngụm rồi nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết nhé, từ nhỏ đến giờ vợ tôi đã nặng lòng mang thù rồi.”
Khâu Đông Viễn đáng thương nhìn chằm chằm chiếc cốc bị cướp của mình, anh ấy muốn đưa tay lên lấy lại thì Từ Úc lại hướng cốc lên miệng, tiếp đó anh ấy dở khóc dở cười hỏi: “Không bàn bạc được à?”
“Người ta nói với tôi mẹ nó đã quyết tâm rồi.” Từ Úc uống sạch nước trong cốc rồi đặt xuống bàn “cạch” một cái, sau đó đứng lên: “Không được, tôi phải đến chỗ bố anh xin giấy nghỉ phép. Không gặp mặt dạy dỗ cô ấy, rồi lại coi tôi là thê nô thật.”
Khâu Đông Viễn bổ sung: “Cậu vốn là thê nô rồi, còn coi gì nữa.”
Từ Úc: “…”
…
Từ Úc vừa về tới Du Giang đã đi thẳng đến bệnh viện vũ cảnh bắt người. Lúc đầu hai người nói chuyện qua điện thoại còn ầm ĩ, nhưng đến lúc Tô An Hi thấy người rồi lại lười để ý đến. Nhưng đội trưởng Từ cái gì không có chứ kiên nhẫn thì có thừa, anh chờ đến giờ tan làm rồi kéo thẳng cô về nhà, giải quyết trên giường.
Vừa mới bắt đầu, Tô An Hi còn ngang ngược với Từ Úc. Nhưng sau khi trước trước sau sau mấy lần, cô bắt đầu trung thực, lúc này đã bị Từ Úc kéo vào lòng mà dịu dàng ngoan ngoãn như mèo con.
“Cuối năm là về rồi, có thể ăn Tết với anh, đừng làm loạn nữa được không?”
Tô An Hi dùng đầu ngón tay phấn hồng vẽ vòng tròn trên yết hầu của Từ Úc, cổ họng cô hơi đặc vì trước đó kêu tới khàn giọng.
Cô ra vẻ mềm mại đáng yêu như thế khiến Từ Úc cũng không còn cách nào khác, lúc này ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tim anh cũng mềm mại hơn.
“Không phải anh vô lý đâu, nhưng em cũng biết bên kia bao nhiêu nguy hiểm, làm sao anh yên tâm được.”
Tô An Hi mau chóng nhìn Từ Úc rồi cười ngoan ngoãn: “An ninh tốt lắm, lại gần đại sứ quán nên sẽ có bộ đội canh giữ hòa bình, cực kỳ an toàn.”
Từ Úc: “…”
Tô An Hi: “Anh bảo làm gì em cũng làm.”
Từ Úc: “…”
Tô An Hi: “Thôi, đồng ý đi, nhé?”
Từ Úc: “…”
Tô An Hi dùng chân cọ cọ vào chân Từ Úc rồi làm nũng: “Úc ca ca, anh yêu, bảo bối, ông xa…”
Từ Úc bị yêu tinh này cọ đến thay lòng đổi dạ, cả người anh lại dấy lên ngọn lửa, tiếp đó bàn tay to đã bóp lấy eo cô rồi khàn giọng: “Gọi thêm lần nữa.”
“Úc ca ca, anh yêu, bảo bối, ông xã…”
Từ Úc xoay người áp Tô An Hi dưới thân rồi cúi đầu hôn cô. Tô An Hi dùng tay đẩy vai Từ Úc, cô nhếch đuôi mắt rồi nói tới mê hoặc lòng người: “Đồng ý thì cho anh ăn.”
“Đồng ý.” Từ Úc nghiến răng mà gật đầu.
Tô An Hi cười một tiếng vì được như ý. Không có gì là một giấc ngủ không giải quyết được, nếu như không được, vậy ngủ nhiều thêm mấy giấc là được.
…
Ngày Tô An Hi xuất phát, Tô Chấp Lương, Lâm Thanh Thanh và Từ Úc cùng đi tiễn. Lâm Thanh Thanh đương nhiên cũng không bằng lòng chuyện con gái mình đi, trên đường đi vẻ mặt bà không tốt chút nào, nói tới nói lui đều là thằng nhóc Từ Úc cậu yêu con gái tôi như thế, sao không giữ nó lại?
Từ Úc cũng oan mà! Đã thế còn không được nói ra, anh thua vì đống biệt danh kia, lại còn quá “nặng dục”.
Tiễn Tô An Hi đi rồi, Lâm Thanh Thanh vậy mà lại hỏi thăm vết thương của Từ Úc, còn hỏi khi nào anh được thuyên chuyển về Du Giang. Từ Úc được quan tâm mà kinh sợ, thái độ này của mẹ vợ tương lai khiến anh nghĩ mà không ra.
Về sau đưa Lâm Thanh Thanh tới chỗ làm rồi, Tô Chấp Lương mới nói Tô An Hi kể chuyện Từ Úc bị thương với bọn họ, còn nói chuyện năm nay anh sẽ được thuyên chuyển về Du Giang. Hai mẹ con họ bình tĩnh nói chuyện một lần, mà lần này mẹ cô cũng không nói gì nữa.
Thấy thái độ của bà ấy ngày hôm nay, Tô Chấp Lương nói với Từ Úc: “Vị trí con rể này của cháu xem ra chắc chân rồi.”
Từ Úc nghe xong thì vui đến mức hận không thể gọi Tô Chấp Lương là bố ngay lập tức.
…
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng một cái đã đến tháng 9. Từ Úc đã tiễn chân nhiều chiến hữu như thế, lần này đổi lại là họ tiễn chân anh.
Có thể vì khoảng thời gian trước biết đội trưởng muốn đi, cảm xúc cũng bộc lộ từ sớm rồi, mà họ càng sợ đến ngày đi thật đội trưởng khó chịu nên tất cả đều ăn ý mà trầm ổn lại.
Từ Úc đảo qua khuôn mặt của từng chiến sĩ mình dìu dắt trước mắt. Lúc trước có bao nhiêu đau đầu, có bao nhiêu lính mới bị anh tự tay uốn ắn, giờ đây đã rèn luyện thành đàn ông con trai đội trời đạp đất cả rồi.
Lúc này, ngoại trừ không nỡ còn có vui mừng.
“Các chiến hữu, trước đó đã nói rất nhiều lời an ủi rồi. Bộ đội chính là như thế, doanh trại quân đội làm bằng sắt, dòng chảy là binh, nhưng trong lòng tôi thì đây là ngọn lửa bất diệt, dù đi tới đâu chúng ta cũng sẽ không tách rời.” Anh dừng một chút rồi đổi giọng hóa giải cảm xúc: “Nhớ kỹ, vạn nhà sáng đèn vạn an yên…”
“Thẳng thắn cương nghị đượm cốt tủy.” Các chiến sĩ đồng thanh hô lên.
Từ Úc mỉm cười rồi trịnh trọng gật đầu, cổ họng anh lúc này đã hơi nghẹn lại, đôi mắt cũng dần nóng lên.
Dưới ánh ban mai buổi sớm, anh đưa tay chào tất cả theo kiểu nhà binh. Khi hoàn tất nghi lễ, Từ Úc nói một câu cuối cùng.
“Không quên sơ tâm, mãi giữ bản sắc!”
“Rõ, Từ đội.”
Trong mắt anh là những chiến hữu cùng nhau chiến đấu, phía sau họ là quốc kỳ đầy hào quang chói mắt, phía sau quốc kỳ tung bay càng là non sông tổ quốc bao la tươi đẹp.
Là tình nghĩa, là tín ngưỡng, cũng là trách nhiệm.
Tôi và các cậu cùng ở đây, trấn giữ cho non sông bao la này, bảo vệ từng ngôi nhà sáng đèn an yên!
Vì thế các huynh đệ, hãy bảo trọng!
Hết chương 91.