Edit: Cá Mặn
“Em trai hôn anh một miếng.”
Cái đ**?
Đỗ Tinh Hà từ trên giường bật dậy gây ra tiếng động lớn khiến Văn Cữu nằm ở giường bên cạnh bị chấn kinh, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Đỗ Tinh Hà vội vàng tắt điện thoại nhét xuống gối: “Tôi gặp ác mộng, bị hoảng sợ, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Văn Cữu vẻ mặt không tin chỉ Đỗ Tinh Hà: “Theo tôi biết thì cậu còn chưa có đi ngủ, làm sao gặp ác mộng được?”
Đỗ Tinh Hà cau mày xuống giường, giọng điệu không kiên nhẫn mở cửa đi ra ngoài: “Chuyện của tôi anh bớt lo đi!”
Văn Cữu nhìn hắn đi ra ngoài, thở dài, sau đó thay bộ quần áo đi theo hắn.
Đỗ Tinh Hà ghé vào lan can lầu hai hóng gió, ban đêm có gió nhẹ, đêm hè rất dễ chịu.
Hắn thở dài, nhỏ giọng ngâm nga một bài hát không tên.
Văn Cữu đứng phía sau hắn thật lâu, chờ đến khi hắn hát xong mới đi lên phía trước: “Cậu còn nhớ bài hát này sao?”
Đỗ Tinh Hà sợ hết hồn, buổi tối đột nhiên vọng ra giọng nói phía sau lưng rất khó mà bình tĩnh được: “Lúc anh tới có thể nói một tiếng hay không?”
Văn Cữu không có trả lời vấn đề của hắn, hỏi lại: “Cậu còn nhớ bài hát này sao?”
Đỗ Tinh Hà đương nhiên nhớ rõ, đây là bài hát Văn Cữu tự viết.
Anh 21 tuổi năm ấy, tự mình viết lời, nhạc thì nhờ người khác phổ, ghi âm xong liền cho Đỗ Tinh Hà nghe trước, kết quả sau đó Văn Cữu lại không muốn phát hành nữa, bỏ qua một bên.
Đỗ Tinh Hà trở thành người duy nhất được nghe bài hát này.
Là một bản tình ca, là tâm tư của Văn Cữu dành cho Đỗ Tinh Hà, nhưng mà để Đỗ Tinh Hà nghe xong anh lại không muốn để người khác nghe nữa, chỉ muốn mỗi mình Đỗ Tinh Hà nghe được bài hát, chỉ muốn mỗi mình Đỗ Tinh Hà nghe được tình cảm của anh.
Ca từ của bài hát đó thực sự rất tuyệt vời, Đỗ Tinh Hà nghe rất lâu, tưởng chừng như mình và Văn Cữu đang cùng nhau nói chuyện yêu đương, một đoạn thời gian cũng không để ý tới Văn Cữu.
Đỗ Tinh Hà vịt chết mỏ vẫn còn cứng: “Bài gì? Tên tôi còn không biết, chỉ là tùy tiện hát nhảm một bài thôi, ai biết là bài gì!”
Văn Cữu không nhịn được cong khóe miệng, bàn tay to gắt gao ép chặt ngón trỏ và ngón giữa: Tinh hà, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi cho cậu thời gian giả vờ trước mặt tôi, dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng thuộc về tôi.
Đỗ Tinh Hà nhìn anh ra vẻ cái gì tôi cũng biết hết rồi có chút tức muốn hộc máu, tiến lên đẩy người ra chỗ khác: “Phiền muốn chết, ra ngoài hóng gió cũng không yên, anh đừng có đi theo tôi được không?”
Văn Cữu lạnh mặt, cố ý làm bộ rất bi thương: “Không được đi theo cậu sao?”
Thế mà Đỗ Tinh Hà vẫn bị anh ảnh hưởng, hắn chậm rãi dừng bước chân đứng tại chỗ, cách anh vài bước xa, giọng nói hơi nhỏ nhưng Văn Cữu vẫn nghe thấy: “Người gì đâu phiền ghê không biết, muốn đi theo thì đi đi!”
Văn Cữu lặng lẽ cười, Đỗ Tinh Hà không đợi hắn đi ra đã nhanh chân chạy vào đóng cửa lại, mặc cho anh ở bên ngoài gõ cửa thế nào cũng không mở.
Văn Cữu vì thế phải ở bên ngoài vừa gõ vừa kêu: “Tinh hà, mở cửa cho tôi đi.”
Kết quả không gọi được Đỗ Tinh Hà mà lại gọi được Trình Vong, Trình Vong mở cửa ra mang một đầu ổ gà đến đứng bên cạnh Văn Cữu: “Thầy Văn, các anh làm sao vậy?”
Văn Cữu nói: “Không có việc gì, Tinh Hà cáu kỉnh với tôi!”
Từ lúc biết hai người là bạn thuở nhỏ Trình Vong đã cảm thấy quan hệ hai người tốt vô cùng, nghe thấy Văn Cữu nói vậy cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn, anh em tốt với nhau cũng khó tránh sinh ra mâu thuẫn mà! Vì thế cậu nghiêng người hào phóng mời Văn Cữu: