Edit: Cá Mặn
“Văn Cữu anh ta ngoại tình rồi!”
Yêu nhau với Văn Cữu được 5 tháng Đỗ Tinh Hà nhận ra dạo gần đây anh có chút kỳ lạ, luôn ở sau lưng mình lén lút cười ngây ngô, có đôi khi lại đột nhiên hậm hực.
Có chuyện gì vậy?
Đỗ Tinh Hà suy nghĩ thật lâu, đột nhiên thông suốt, anh ấy không phải là có người khác ở bên ngoài chứ? Mọi hỉ nộ ái ố đều là do yêu tinh bên ngoài ảnh hưởng mà ra!
Vừa mới tưởng tượng như vậy Đỗ Tinh Hà liền cảm giác được nguy cơ, không phải đâu, lúc này mới bao lâu mà đã thích người khác rồi? Tình yêu của Văn Cữu cũng thật là rẻ rúng quá đi!
Đỗ Tinh Hà lập tức lái xe đến nhà Diệp Triều, Diệp Triều rất không hoan nghênh cho hắn vào cửa.
Đỗ Tinh Hà ngồi xuống không có tâm tư ăn uống gì, nóng lòng mở miệng: “Diệp Triều, tôi cảm thấy Văn Cữu đang bắt cá hai tay.”
Diệp Triều đang gửi tin nhắn cho bạn gái, nghe được câu Đỗ Tinh Hà thình lình nói ra sợ tới mức làm rớt di dộng, thậm chí không dám nhặt lên, nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu… nói lại lần nữa?”
Đỗ Tinh Hà nói lại một lần: “Tôi cảm thấy Văn Cữu bắt cá hai tay.”
Giọng điệu còn kiên định hơn lần đầu.
Diệp Triều làm sao mà tin nổi? Văn Cữu đối với Đỗ Tinh Hà chỉ sợ hận không thể moi trái tim mình ra, làm sao có thể là kiểu người bắt cá hai tay.
Phải nói là xác suất để Văn Cữu ngoại tình còn thấp hơn xác suất Đỗ Tinh Hà thích bạn gái hắn!
Còn Diệp Triều vì sao lại dám so sánh kiểu này á, là bởi vì Đỗ Tinh Hà never ever thích bạn gái hắn được, Đỗ Tinh Hà trời sinh đã cong như cây thước đo độ, không thể nào có hứng thú với phụ nữ!
Diệp Triều vẫn không có cách nào tin được, hắn ngoáy lỗ tai hỏi lại: “Cậu dám lặp lại lần nữa hay không?”
“Tôi lặp lại câu này bao nhiêu lần rồi!” Đỗ Tinh Hà có chút khó chịu: “Văn Cữu anh ta ngoại tình rồi!”
Ngoại tình rồi! Ngoại tình rồi! Ba chữ này biến thành một bài hát cứ tuần hoàn vang lên bên tai của Diệp Triều, chuyện này sao có thể xảy ra được? Hắn nghĩ hoài cũng không hiểu.
“Sao cậu lại cảm thấy vậy?” Diệp Triều hỏi hắn.
Đỗ Tinh Hà kể hết những chuyện bất thường của Văn Cữu gần đây, nói xong còn tự mình nhận xét: “Anh nói coi, anh ấy ở bên cạnh tôi sao lại còn cười ngu với cái di động? Tôi ở bên cạnh anh ấy sao anh ấy lại hậm hực cái gì, chán nản cái gì? Chính là anh ấy không hề hài lòng với hiện tại!”
Đỗ Tinh Hà hung hăng hít một hơi: “Nếu không phải có người khác bên ngoài, anh ấy làm sao có thể như vậy được?”
Diệp Triều cũng không dám cho ra kết luận vội vàng: “Có thể là do thầy Văn gặp khó khăn trong công việc nên buồn bực không vui thì sao?”
“Chẳng lẽ cứ dăm bữa nửa tháng gặp khó khăn trong công việc một lần hay sao?” Đỗ Tinh Hà giận dỗi phản bác: “Cho dù có là vậy đi, vậy chuyện cười ngây ngô với cái điện thoại thì sao, anh ấy trước giờ không hề là người thích nghịch điện thoại.”
Diệp Triều uể oải nhưng vẫn nói: “Có thể là do khó khăn trong công việc đã được giải quyết rồi?”
“Ờ! Vậy ý anh là anh ta mới giây trước còn gặp khó khăn trong công việc giây sau đã được giải quyết đúng không? Hơn nữa ngày nào cũng như ngày nấy! Anh tin nổi không? Dù sao tôi cũng không tin, chắc chắn anh ấy ngoại tình!” Đỗ Tinh Hà hét lên giận dữ, lúc nói chuyện còn đưa cả ngón tay ra, gằn từng chữ.
Diệp Triều cũng tự thấy lý do của mình rất khó mà tin được, nhưng mà cái mũ ngoại tình này cũng không thể chụp một cách tùy tiện được nha! Văn Cữu ở trong lòng hắn là một người đường đường chính chính! Nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm ra loại chuyện này!
“Vậy thì cũng phải có bằng chứng, cậu không thể vô duyên vô cớ mà chụp mũ cho thầy Văn được!” Diệp Triều vẫn quyết định tin tưởng Văn Cữu một phen.
Đỗ Tinh Hà đập bàn nói: “À đúng rồi, tôi đến đây để nhờ anh giúp tôi tìm chứng cứ.
Mấy ngày nay anh ấy không có chuyện gì nhưng ngày nào cũng đi ra ngoài.
Anh phải đi theo anh ấy, tôi không tin không bắt được tại trận!”
“Sao cậu không tự mình đi?” Diệp Triều hỏi ngược lại, chuyện này tự mình đi làm không phải tốt hơn sao?
“Tôi… tôi đi dễ gây chú ý lắm, lỡ bị phát hiện thì sao?” Đỗ Tinh Hà nói xong liền buồn bực, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Diệp Triều nhìn cậu dần dần trầm mặc, hắn ngập ngừng nói: “Tôi nói là lỡ như thôi, lỡ như thầy Văn thật sự….”
Diệp Triều không nói ra mấy từ sau, mặc dù hắn rất tin tưởng Văn Cữu nhưng vẫn không đành lòng thốt ra những chữ đó trước mặt Đỗ Tinh Hà.
Đỗ Tinh Hà đột nhiên trở nên cáu kỉnh, cầm điện thoại di động và chìa khóa xe bước ra ngoài: “Anh cứ theo dõi anh ấy đi, ngày mai gọi cho tôi lúc nào cũng được.”
Lúc trở về Văn Cữu đã ở nhà, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, thậm chí còn vừa nấu ăn vừa ngâm nga hát.
Đỗ Tinh Hà chẳng biết vì sao anh lại vui vẻ, rõ ràng tối hôm qua anh vẫn còn buồn bực không vui.
Hắn nặng nề ném chìa khóa xe xuống bàn, đi về phòng nằm không nói lời nào.
Văn Cữu có lẽ cũng nhận ra tâm trạng hắn có gì đó không ổn, đi tới nhẹ nhàng hôn vào gáy hắn: “Sao vậy em, hôm nay không vui sao?”
Da đầu Đỗ Tinh Hà có chút tê dại, nghĩ đến Văn Cữu ở bên ngoài cũng hôn người khác, dùng đôi môi đó âu yếm người khác hắn bèn cảm thấy buồn nôn, bực mình ngồi dậy: “Đừng đụng vào tôi, tôi đi tắm đây.”
Văn Cữu không biết lửa giận của hắn từ đâu phát ra nhưng vẫn thuận theo đưa hắn vào phòng tắm.
Lúc ăn cơm Đỗ Tinh Hà vẫn còn rất khó chịu, ăn chưa được vài miếng đã bỏ đũa xuống.
Hắn ngồi trên giường cầm điện thoại chơi game, liên tục đưa đầu cho người ta bắn, cuối cùng ăn một quả report.
Văn Cữu vẫn ngồi một bên nhìn hắn, cảm thấy tối nay hắn thực sự rất kỳ lạ, Văn Cữu bắt lấy di động của hắn tắt máy: “Hôm nay em làm sao vậy? Nói cho anh biết.”
Đỗ Tinh Hà nhanh chóng nằm xuống, dùng chăn bông bọc mình lại: “Anh thật là phiền! Đừng có nói chuyện với tôi!”
Văn Cữu sững sờ vài giây, không biết phải làm sao.
Vài phút sau anh cũng chui vào chăn, chỉnh lại chăn đắp cho Đỗ Tinh Hà, để đầu cậu vươn ra khỏi chăn, sau đó tắt đèn.
Đỗ Tinh Hà nhắm mắt lại vài giây, đột nhiên nhớ tới