Đêm đó, Lý Hiệu dùng bữa, gã sai thái giám chuyển tấu chương sang tẩm điện phê chuẩn.
Trăng sáng giữa trời, hương quế đầy sân, lúc Lý Hiệu ngẩng đầu không biết vô tình hay cố ý liếc qua, gã thấy căn phòng trong góc đối diện đã tắt đèn.
“Bệ hạ.” Lâm Uyển khoác áo bào thêu hoa từ trắc điện đi tới.
Lý Hiệu cúi đầu xem tấu chương, hờ hững nói: “Cứ để cửa mở, không cần đóng đâu.”
Lâm Uyển vốn định sai người đóng cửa lại, không ngờ Lý Hiệu lại nói trước, đành phải coi như không có gì. Lý Hiệu xem tấu chương một lúc, không nhịn được lại ngẩng đầu liếc nhìn sân nhỏ đối diện, chỉ thấy Hứa Lăng Vân khẽ đóng cửa quay người bước ra.
Lý Hiệu cất cao giọng nói: “Giờ này ngươi còn định đi đâu?”
Hứa Lăng Vân khẽ giật mình, đứng từ xa bảo: “Thái hậu truyền thần đến nói chuyện.”
Lý Hiệu nhìn thấy lão thái giám cầm đèn lồng đứng đối diện phía xa, biết lão là người bên cạnh thái hậu, nhưng lại thản nhiên nói:
“Phiền công công trở về nói với mẫu hậu ta một câu, đêm đã khuya rồi, ưng nô thân là nam nhân, đi tới đi lui trong cung không tiện, ngày mai hắn sẽ đi.”
Lão thái giám xoa cổ họng, cất lời: “Thái hậu đã nói trước, người ở độ tuổi này rồi, cũng đáng tuổi bà của ưng nô, chẳng có gì không tiện cả.”
Hứa Lăng Vân bỗng nhiên cười lớn, Lý Hiệu thấy cả bụng tâm sự của mình đều bị Thái hậu đoán chuẩn, đành miễn cưỡng nói: “Vậy thì đi đi, về sớm một chút.”
Hứa Lăng Vân đi cùng lão thái giám theo lệnh, hướng về điện Dưỡng Tâm, Lý Hiệu cắm đầu xem tấu chương, Lâm Uyển dường như đoán được suy nghĩ trong đầu Lý Hiệu, cười bảo: “Luôn chỉ có mẹ ruột là hiểu rõ nhất tâm sự của con cái.”
Lý Hiệu hơi động tâm, lời nói của Lâm Uyển đã chạm đến một chút chuyện cũ, hai chữ “mẹ ruột” làm gã nhớ ra cái gì đó.
Rất lâu trước đây, khi cựu hoàng hậu quy thiên, các hoàng tử quỳ gối bên giường theo thứ tự trước sau, Lý Hiệu xếp thứ sáu, nhưng lại được Chân hoàng hậu đặc biệt gọi lên.
Người đàn bà bị bệnh tật dằn vặt cho tiều tụy hốc hác đến không còn ra hình dáng con người nữa, vậy mà vẫn khắc ghi nghiệp lớn chưa thành, chỉ hận năm xưa chưa nhổ cỏ tận gốc hai mẹ con Lý Hiệu, không biết nên phó thác con trai mình cho ai.
“Không giống… Không giống…” Hoàng hậu lẩm bẩm.
Ngón tay của bà ta tóm chặt cánh tay Lý Hiệu đến chảy máu, lật đi lật lại nhiều lần, nhìn chằm chằm Lý Hiệu nói: “Ngươi không phải giống rồng
(*)… Ngay cả người đàn bà kia ngươi nhìn cũng không giống, ngươi là nghiệt chủng của ai…”
(*) con vua“Bệ hạ?” Lâm Uyển cất lời hòa nhã.
Lý Hiệu tỉnh táo lại, thuận miệng bảo: “Tất cả các ngươi đều không đặt cô vào mắt, ngay cả một thị vệ tầm thường cũng dám đem cô ra làm trò đùa.”
Lâm Uyển lo lắng nói: “Bệ hạ là minh quân, từ cổ chí kim chỉ có thời thịnh thế, trước mặt hiền quân, thần tử mới dám nói đùa thiên tử. Ban đầu… nghe cha nói muốn đưa thiếp vào cung, thần thiếp quả thực có hơi sợ hãi, nhưng bây giờ gặp được bệ hạ rồi, thiếp chỉ cảm thấy bệ hạ chính là người thiếp có thể dựa vào.”
Lý Hiệu thản nhiên bảo: “Thật sao? Vậy trong mắt nàng, cô trước giờ vốn là người như thế nào?”
Lâm Uyển mỉm cười, Lý Hiệu thu tấu chương lại, nói: “Không lừa dối ái thê, tính tình cô thực ra cũng không tốt lắm, gần đây mới đỡ đi đôi chút.”
Cung nữ nâng khay lên, Lâm Uyển tự mình mở nắp, bên trong là một nồi ngao tuyết hấp đường phèn.
Lý Hiệu nói: “Khi cô còn bé mẫu hậu cũng thích uống thứ này.”
Lâm Uyển cười bảo: “Đây là thức uống người Giang Châu thường dùng.” Nói xong nàng múc ra một chén, Lý Hiệu bưng chén, dường như lại nhớ ra điều gì.
Lâm Uyển nói: “Ngự thiện phòng chuẩn bị hai phần, một phần dâng cho người, một phần thưởng cho ưng nô.”
Lý Hiệu bật cười, hắn nghĩ gì trong đầu, Lâm Uyển đều đoán chuẩn, cho dù như thế, Lý Hiệu vẫn lãnh đạm nói: “Một thị vệ chỉ biết luyên thuyên cả ngày, thưởng cho hắn làm gì? Cũng quá coi trọng hắn rồi.”
Đôi mắt Lâm Uyển cong cong: “Bệ hạ đã yêu quý hắn, vậy đây cũng là chuyện thuộc bổn phận của thần thiếp.”
Lý Hiệu uống chén ngao tuyết kia, hời hợt bảo: “Cô quý hắn lúc nào? Chẳng qua chỉ đối xử tốt với hắn.”
Lâm Uyển nói: “Nếu đã có duyên…”
Lý Hiệu ngắt lời: “Được rồi.”
Cơn gió đêm thu thổi tới, cuốn lấy trang sách trên bàn phát ra âm thanh rì rào, Lý Hiệu nhìn Lâm Uyển, duỗi ngón tay chạm vào bàn tay ngọc ngà của nàng, Lâm Uyển cúi mặt thấp xuống, lúc làn da tiếp xúc với da thịt đàn ông nóng rực của Lý Hiệu, nàng khẽ run rẩy.
Lý Hiệu chợt nhận ra một điều, Lâm Uyển không thích gã. Ánh mắt gã sáng rực như ngọn đuốc, thần sắc bên trong con ngươi sắc bén như chim ưng, Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn thẳng gã, lại bị cái nhìn nóng bỏng áp đảo phải cúi đầu xuống.
Lý Hiệu đã nhìn ra chút gì đó.
Trái tim Lâm Uyển đập kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong khoảnh khắc, nàng tập trung lại tinh thần, cố gắng trấn định cảm xúc, cười bảo: “Khi thần thiếp còn chưa xuất giá, thường nghe danh bệ hạ oai hùng, có hơi…”
Lý Hiệu đứng dậy, Lâm Uyển bối rối ngẩng đầu.
“Cô không cưỡng ép nàng.” Lý Hiệu nói, lập tức rời khỏi tẩm điện.
Đêm thu, mùi hương thơm ngát toả khắp cả vườn, Hứa Lăng Vân tự mình thắp đèn lồng, trở về từ điện Dưỡng Tâm.
Lý Hiệu đứng trong bóng tối dưới một tàng cây, lúc Hứa Lăng Vân đi qua, Lý Hiệu bỗng nhiên mở miệng: “Có nồi canh hầm này, là hoàng hậu thưởng cho ngươi.”
Hứa Lăng Vân bất tình lình giật nảy mình, suýt nữa ngã lăn quay trong bụi cỏ.
Lý Hiệu lạnh lùng hỏi: “Cô đáng sợ thế à?”
Hứa Lăng Vân vừa cố gắng cầm chắc đèn lồng trong tay vừa thở mạnh: “Thần bị bất ngờ… Bị bất ngờ…”
Lý Hiệu: “…”
Hứa Lăng Vân cười nói: “Là người khác cũng không sao, thần chỉ không ngờ bệ hạ lại ở bên ngoài, mùa thu trời lạnh thế này, sao không có ai đi cùng người hết vậy?”
Một tiểu thái giám vội vàng cầm áo choàng đi ra, Lý Hiệu ra hiệu không cần.
“Mẫu hậu đã nói gì với ngươi?” Lý Hiệu vén vạt áo, ngồi xuống bên hồ Thái Dịch. Ngày mười sáu tháng tám, trăng tròn vành vạnh, ánh bạc lấp lánh khoa trương soi sáng mặt hồ
Hứa Lăng Vân giao đèn lồng cho tiểu thái giám, đứng sau lưng Lý Hiệu, thưa: “Người hỏi bệ hạ gần đây đã nói gì, làm gì.”
Lý Hiệu bảo: “Nói cho rõ.”
Hứa Lăng Vân đứng sau lưng Lý Hiệu, không nhìn thấy biểu cảm của gã, trong lời hắn nói lại nghe ra được ý cười: “Thái hậu hỏi hôm nay bệ hạ đi đâu. Thần đáp người tới ngự hoa viên, vào thư phòng, ngắm hoa bên hồ Thái Dịch một lúc, rồi về tẩm điện nghe thần đọc sách.”
Lông mày Lý Hiệu khẽ cau, Hứa Lăng Vân nói tiếp: “Thái hậu lại hỏi, ngày thường bệ hạ không ngắm hoa ư? Thần nói, dạo này tâm tình bệ hạ rất tốt.”
Ý niệm duy nhất trong đầu Lý Hiệu lúc này chính là muốn gọi người đánh cho Hứa Lăng Vân một trận.
Hứa Lăng Vân: “Thái hậu lại hỏi, lúc bệ hạ phê tấu chương có mắng chửi các đại thần không. Thần nói, mấy ngày nay người không mắng. Thái hậu còn hỏi, bệ hạ đã hỏi ngươi chuyện gì? Thần đáp, bệ hạ hỏi thần có phải người nhà họ Hứa ở Giang Châu không, lúc ăn trưa còn thưởng cho thần một món nữa.”
Lý Hiệu chuyển hướng suy nghĩ, hỏi ngược lại: “Cha ngươi vốn là người quan trọng ở phủ Diêm Thiết ở Giang Châu, cũng coi như con cháu thế gia.”
Hứa Lăng Vân khom người nói: “Ông nội vào kinh dự thi, may mắn được tiên hoàng ngự bút khâm điểm, là thí sinh thi cùng năm với đại học sĩ Phù Phong, về sau bị mấy vị đại nhân đương triều dâng sớ buộc tội, nhà cửa bị tịch thu, năm ấy thần mới sáu tuổi đã phải lần lượt chịu tang, năm sau đó thì vụ án được lật lại.”
Lý Hiệu hỏi: “Bây giờ nhà ngươi còn những ai?”
Hứa Lăng Vân nói: “Gia cảnh sa sút, lại không có ai bên cạnh, lúc nhỏ thần nhờ cậy phủ Thái Học bao che, được đại học sĩ Phù Phong thu nhận.”
Lý Hiệu chậm rãi gật đầu, hỏi: “Mẫu hậu nói chuyện này với ngươi à?”
Hứa Lăng Vân lắc đầu, Lý Hiệu như tâm linh tương thông mà cảm nhận được cái lắc đầu đó, một lát sau Hứa Lăng Vân ý thức được mình đang đứng sau lưng gã, hoàng đế không thể nhìn thấy hắn lắc đầu được, lập tức thay đổi chủ đề: “Thái hậu không hỏi tiếp nữa.”
Lý Hiệu vuốt cằm bảo: “Mẫu hậu còn nói cái gì?”
Hứa Lăng Vân nói: “Cái này…”
Lý Hiệu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hứa Lăng Vân, Hứa Lăng Vân ấp a ấp úng, Lý Hiệu không vui bảo: “Nói đi.”
“Bệ hạ… Cái này…” Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Lăng Vân hiện hai vệt ửng đỏ.
Lý Hiệu nói: “Dây dưa dài dòng, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hứa Lăng Vân khom người, ôm tay nói: “Thái hậu bảo, bệ hạ cuối cùng cũng… rơi vào… rơi vào bể tình rồi.”
Lý Hiệu: “…”
Hứa Lăng Vân: “…”
Lý Hiệu túm lấy cổ áo Hứa Lăng Vân, đẩy hắn về phía sau, trầm giọng: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
“Với… hoàng hậu, cái đó… Thần cho rằng, bệ hạ bớt giận, thần cho rằng, thái hậu người muốn nói… Bệ hạ rốt cục cũng sinh lòng ái mộ… đối với thần, à không không, đối với Lâm hoàng hậu… Ờm…”
Hứa Lăng Vân không ngừng lui lại phía sau, một lát sau thân thể hắn mất thăng bằng, vướng vào lan can ngã ngửa ra sau.
Lý Hiệu ý thức được mình dùng lực quá mạnh, trong vô thức tay gã vội vàng chuyển từ đẩy ra thành giữ chặt, chỉ sợ hắn rớt xuống nước. Nhưng Hứa Lăng Vân nhanh chóng cảm nhận được lực nắm chặt trên cổ áo mình, trong phút chốc, ánh mắt hắn xuất hiện một tia lưu luyến lẫn ấm áp.
Mặt hồ sóng sánh ánh trăng, thần quân liếc mắt đưa tình.
“Láo xược!” Cả khuôn mặt Lý Hiệu đỏ bừng, cất tiếng buông tay, Hứa Lăng Vân rơi tõm vào trong hồ Thái Dịch.
“Bệ hạ… Thần đáng chết.” Hứa Lăng Vân ướt sũng nước bò ra từ trong hồ, Lý Hiệu đã quay người đi mất.
Hứa Lăng Vân vuốt ve cổ áo đẫm nước, nhìn xuống mặt đất như đang nhớ lại chuyện gì, hắn nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng yên thật lâu, lông mi nhỏ nước chảy xuống, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Gió nhẹ lướt qua bụi hoa vang âm sào sạt.
Hôm sau, tại ngự thư phòng.
Lý Hiệu: “Hôm nay cô đặc biệt xem tấu chương của ngươi nên mới cho truyền ngươi tới, theo ý ngươi với Đại học sĩ Lâm Ý là dự định thử nghiệm chính sách mới ở Giang Nam, có phải thế không?”
Đình Hải Sinh thưa: “Vâng.”
Lý Hiệu: “Chính sách này do ai nghĩ ra?”
Đình Hải Sinh há to miệng, lại không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Lý Hiệu nói: “Giao quyền thuê mướn ruộng đất cho quan phủ, quan phủ thống nhất phân chia cho các hộ dân, hộ dân chứng nhận bằng dấu tay, lĩnh ruộng đồng từ chỗ quan phủ, hàng năm phải nộp lên trên, rồi giao lại thuế đất cho địa chủ. Việc này có thể giúp hệ thống thuế ruộng, bảo đảm nông dân đều có ruộng đất canh tác, không đến mức không trả nổi thuế đất, sống trôi dạt khắp nơi. Nếu thử nghiệm thành công, lại phổ biến ra cả nước, chính sách mới này, ngược lại xem ra nghe rất ổn.”
Đình Hải Sinh vội cung kính thưa: “Thần không dám nhận.”
Lý Hiệu giương mắt, nói: “Đề xuất này đưa ra nghị sự rất tốt, cũng là suy nghĩ cho dân sinh cả vùng Giang Nam, nhưng mà năm nay thu hoạch chưa xong, đề xuất này của ngươi mới chỉ nghĩ cho nông dân, mà chưa nghĩ đến những người còn lại.”
Đình Hải Sinh không dám trả lời, Lý Hiệu lại nói: “Không phục sao? Những năm qua các hộ nông dân thuê ruộng nương canh tác từ tay địa chủ, nhà này đánh thuế cao thì còn có thể đi tìm nhà kia, cùng lắm thì chuyển hết gia đình nhà cửa đi nơi khác là được. Nhưng năm nay ngươi đã giao ruộng đồng cho quan phủ rồi, nông dân phải đi tìm quan phủ thuê đất, nhỡ đâu quan viên quản lý việc này ngoài sáng thì cấp ruộng, trong tối lại lén thu chút lợi ích thì sao? Điểm mấu chốt này, ngươi tính đến chưa? Địa chủ thu thuế cao, nông dân còn có thể tìm quan phủ giải quyết, quan phủ thu thuế nhiều, nông dân biết tìm ai cáo trạng đây?”
Đình Hải Sinh khom người đáp: “Bệ hạ dạy rất phải.”
Lý Hiệu hờ hững bảo: “Có gì không thoả đáng thì nói đi.”
Đình Hải Sinh vội lắc đầu không dám ý kiến, Lý Hiệu lại nói: “Công ra công, tư ra tư, lúc thảo luận chính sự ngươi có suy nghĩ như thế nào, thẳng thắn tranh cãi cũng không sao hết, cô tuyệt đối không chém đầu ngươi.”
Đình Hải Sinh hít sâu một hơi, hai mắt liếc loạn, ra vẻ biết giữ chừng mực, y hít sâu nhiều lần, chuẩn bị lo lắng mở miệng, Lý Hiệu lại thờ ơ nói tiếp câu lúc nãy: “Cùng lắm thì, sau đó lại tìm lý do trừng trị ngươi.”
Đình Hải Sinh giữ im lặng, mặt y lúc xanh lúc trắng.
Lý Hiệu nở nụ cười, trong mắt chất đầy cái vẻ trò đùa đã được như ý, bảo: “Nói đi.”
Bị lời kia doạ sợ, Đình Hải Sinh một lòng dạt dào luận điểm lớn lao lại không thể nói ra được, chỉ có thể cân nhắc lần nữa, lát sau y nói: “Bệ hạ dạy rất đúng.”
Lý Hiệu gật đầu bảo: “Câu này coi như là lời thật lòng, nếu đã muốn thử luật mới, cho ngươi thử trước ở ba huyện Giang Nam là Đình, Lô, Thanh. Đình gia là nhà giàu có, ngươi thử xem thế nào.” Nói xong gã tựa trên ghế rồng, thở ra một hơi, nói tiếp: “Nếu cô đoán không sai, ba nơi này khả năng cao kiểu gì cũng lên tiếng oán than khắp nơi.”
Đình Hải Sinh lộ vẻ do dự, Lý Hiệu quăng tấu chương ra, nói: “Đi thử xem, cô không phạt ngươi đâu.”
Đình Hải Sinh đành phải gật đầu, nâng tấu chương ra ngoài, khi y rời khỏi ngự thư phòng thì vừa đúng lúc đối mặt Đại thống lĩnh quân Ngự Lâm Đường Tư.
Lý Hiệu liếc qua, thấy Đường Tư liền nói: “Vào đi.”
Đường Tư sải bước tiến vào, dừng lại trước bàn rồng cúi người chắp tay.
Lý Hiệu hỏi: “Nói sao rồi?”
Đường Tư đáp: “Đám đại thần… không đồng ý.”
Lý Hiệu nói: “Hải Đông Thanh đã mập lên không ít, săn thu cũng đã ngừng sáu năm rồi, năm nay cô thành hôn mà vẫn bị giam trong cung hả?”
Đường Tư bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Hiệu hỏi: “Tấu chương đâu?”
Đường Tư tỏ rõ một bụng uất ức không chỗ phát tác, trả lời: “Ở trong tay đại nhân Lâm Ý, bị giữ lại hết. Tấu chương buộc tội thần có khi cũng sắp đến đây rồi.”
Sắc mặt Lý Hiệu lập tức tối đi.
“Cô là quân vương một nước, muốn ra ngoài đi săn còn phải hỏi ý ông ta chắc?” Lý Hiệu bảo: “Đi phân công quân Ngự Lâm, ba ngày sau khởi hành.”
Đường Tư nói: “Bệ hạ, còn chỗ Thái hậu…”
Tay Lý Hiệu khẽ run, Đường Tư biết
hoàng đế đã thực sự tức giận, vội bảo: “Bây giờ thần đi chuẩn bị ngay lập tức.”
Giọng Lý Hiệu thâm trầm: “Nói cho ông ta biết, cô không chỉ muốn đi một mình, còn muốn đưa con gái ông ta đi cùng, truyền lệnh quân Ngự Lâm, cuộc đi săn mùa thu năm nay nhớ thêm cả phượng liễn của hoàng hậu, cô muốn xem thử lão già kia đến tột cùng còn muốn tố tội ai nữa!”
Lý Hiệu lại dặn dò ti giám bên cạnh: “Ba ngày tiếp theo không tảo triều.”
Ti giám biến sắc, nói: “Bệ hạ, xin người cân nhắc lại!”
Thần sắc Lý Hiệu âm u bất định, gã sờ lên trán, chậm rãi bảo: “Đường Tư.”
Đường Tư vội thưa: “Thần nghe lệnh.”
Lý Hiệu nhìn Đường Tư, thống lĩnh quân Ngự Lâm khó khăn lắm mới giành được sự tin tưởng của Lý Hiệu. Năm đó khi Phù Phong huyết tẩy hoàng cung đã nhờ cha Đường Tư trợ lực. Lý Hiệu đăng cơ nhiều năm, Đường Tư nhờ công lao của cha mình mà trước nay chưa bao giờ bị đế quân trách phạt, y phạm vào chuyện gì gã cũng mặc kệ.
Gần đây, chỉ có hai người không khiến Lý Hiệu phát tiết, thứ nhất là Đường Tư, thứ hai chính là Hứa Lăng Vân.
Thân phận Đường Tư đặc thù, Lý Hiệu không dám trút giận lên y, Hứa Lăng Vân thì giảo hoạt ranh mãnh, một thân trơn trượt không bắt kịp như con cá trạch, luôn có thể khiến Lý Hiệu buông bỏ quyền chưởng.
“Ngươi nói gì?” Lý Hiệu lạnh lùng hỏi.
Đường Tư nói: “Thần cho rằng bệ hạ có thể làm cho hả lòng hả dạ.”
Lý Hiệu nói: “Cô không chỉ muốn tổ chức săn thu lần này, mà còn có dự định mở rộng ưng đội.”
Đường Tư gật đầu bảo: “Thần cũng muốn nói vậy đấy, tấu chương đều viết xong cả rồi,… cũng bị Nội các chặn lại hết rồi. Tấu buộc tội Hứa đại nhân với thần không chừng cũng sắp được dâng lên rồi…” Khẩu khí kia của Đường Tư cho thấy y rõ ràng cũng không nuốt trôi cục tức này, bên ngoài buông lời châm chọc, bên trong không ngừng bắn trộm Lâm Ý.
Lý Hiệu nói: “Có cô cho ngươi chỗ dựa, ngươi còn sợ bị buộc tội à? Đường gia nhà ngươi có đời nào làm tướng mà không bị tố cáo từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, bị tố từ khi vào triều đến tận lúc cáo lão? Kỳ võ tuyển năm sau ngươi phải lưu ý, chọn vài thiếu niên thân thủ cao cường, giao cho Hứa Lăng Vân, để ưng nô quản lý. Lúc ấy cô đã dặn dò rồi, làm theo là được, không cần phải dài dòng chậm chạp thế này.”
Đường Tư giương mắt: “Nhưng thần cho rằng một lần không thể chọn quá nhiều.”
“Không thể quá nhiều?” Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Cô định cho ưng đội khuếch trương thành…”
Đường Tư khẽ chấn động, cảm giác được Lý Hiệu muốn triển khai kế hoạch gì, y khẽ lắc đầu, mắt liếc một tên thái giám sau lưng Lý Hiệu.
Lý Hiệu bảo: “Thôi, việc này để sau này bàn tiếp.”
Đường Tư rời khỏi ngự thư phòng, Lý Hiệu nói: “Truyền ưng nô tới.”
Thái giám ngoài cửa khom người thưa: “Bẩm bệ hạ, hôm nay Hứa đại nhân báo ốm, nghỉ ngơi ngoài điện Diên Hòa.”
Lý Hiệu nói: “Truyền thái y đến khám cho hắn.”
Thái giám lại nói: “Hồi bệ hạ, hoàng hậu đã phái thái y xem bệnh cho Hứa đại nhân, thái y nói chỉ nhiễm một chút gió lạnh, hai ba ngày nữa là có thể khỏi hẳn.”
Lý Hiệu khẽ gật đầu, không để ý nữa, buổi sáng gã phê xong tấu chương, về điện Diên Hòa dùng cơm.
Lâm Uyển vừa ngồi xuống vừa nói: “Bệ hạ lo cho ưng nô ạ? Hôm nay thái y đã đến xem qua rồi.”
Lý Hiệu ậm ờ, để Lâm Uyển chia thức ăn, không hỏi cũng không gật đầu.
Lâm Uyển dịu dàng bảo: “Đêm qua hắn rơi xuống nước, đi ngủ cả đêm không thay y phục, trên giường ướt sũng, tổn thương trước đó vài ngày còn chưa lành hẳn lại nhiễm thêm cảm lạnh, thần thiếp sai người sắc thuốc tốt cho hắn uống, qua mấy ngày nữa là có thể hồi phục.”
Lý Hiệu nói: “Tên ngu xuẩn, không cần để ý tới hắn, sống chết mặc hắn.”
Lâm Uyển mỉm cười, Lý Hiệu duỗi đũa gắp một miếng cá, nhưng lại không ăn, gã tập trung suy nghĩ đến xuất thần.
Lệnh tổ chức săn thu đã sớm được ban bố, ba ngày nữa sẽ khởi hành. Hứa Lăng Vân sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại chọn đúng lúc này sinh bệnh, Lý Hiệu không khỏi tích đầy bụng lửa giận.
Đúng lúc lại nghe Lâm Uyển nhỏ giọng nói: “Hôm nay thần thiếp đến điện Dưỡng Tâm, lúc trở về thì trông thấy quân Ngự Lâm đang diễn tập săn bắn, chẳng lẽ bệ hạ muốn tổ chức săn thu?”
Lý Hiệu lạnh lùng bảo: “Tin tức truyền vào trong cung nhanh như vậy cơ à? Lâm Các Lão muốn nàng nói cái gì thì nói một lần cho rõ ràng đi, không cần phải ấp úng.”
Lời kia nói ra rất nặng, dung mạo xinh đẹp của Lâm Uyển nhất thời tái xanh, sợ sệt hồi lâu không dám nói tiếp.
Lâm Uyển không dám động đũa, suốt bữa cơm chỉ nghe thấy mỗi âm thanh Lý Hiệu nhai nuốt, sau khi ăn xong Lý Hiệu súc miệng, cũng không quan tâm đến Lâm Uyển nữa, thay võ bào tiến về phía sân nhỏ trong góc.
Hứa Lăng Vân cuộn mình trong chăn ngủ trên giường, thái giám vừa hắng giọng chuẩn bị xướng “Hoàng Thượng giá lâm” thì đột nhiên bị ăn một bạt tai, ngã sõng soài trên đất.
Đám hạ nhân sợ hãi, phát hiện tâm tình đế quân hôm nay cực kỳ không tốt.
Lý Hiệu giữ mặt lạnh lùng, chắp tay đi vào trong phòng, gã chỉ ra ngoài cửa, hạ nhân đi theo tự giác chờ bên ngoài, không dám lại gần một bước.
Lý Hiệu như một con sư tử đang nổi giận, gã vén rèm vào phòng, mùi thuốc sắc còn chưa tan đi sáng sớm, Hứa Lăng Vân nằm ở trên giường ngủ an tĩnh.
Lý Hiệu nhìn thoáng qua, tiện tay lật chăn. Hứa Lăng Vân ở trần, chỉ mặc một chiếc quần mỏng, hắn mơ màng tỉnh dậy, hoảng hốt xoay người xuống giường.
“Thần… Tham kiến bệ hạ.” Hứa Lăng Vân thở hổn hển nói.
Hứa Lăng Vân luyện võ hơn mười năm, đường nét cơ bắp thiếu niên xinh đẹp hơn Lý Hiệu, trên sống lưng, cơ bụng hắn chằng chịt vết roi kết vảy, nhiệt lượng vừa tản, vẫn còn ửng hồng trên má.
“Quay lại nằm xuống.” Lý Hiệu nhìn Hứa Lăng Vân không chớp mắt, ánh mắt hai người vừa giao nhau, Hứa Lăng Vân tự giác dời mắt đi chỗ khác, nhưng trong một thoáng, Lý Hiệu lại cảm nhận được sự hối hận trong ánh mắt Hứa Lăng Vân.
“Ngươi ảo não chuyện gì?” Lý Hiệu hơi hạ hỏa, thuận miệng bảo.
Hứa Lăng Vân leo lên giường, ánh mắt vẫn dõi theo Lý Hiệu, trả lời: “Thần bệnh rồi không hầu hạ người được.”
“Ngươi cứ nằm nghỉ đi.” Lý Hiệu nói.
Từ khi Lý Hiệu còn nhỏ, trên mặt gã đã có một vết bớt, khuôn mặt đẹp đẽ bị phá hỏng làm gã cảm giác như bị sỉ nhục, lại càng thêm mẫn cảm đối với mọi động tĩnh của người ngoài. Hai mươi năm qua, hoàng đế đã quen giữ cảnh giác với nhất cử nhất động của người bên cạnh, duy trì bản năng dã thú nguyên thủy, không giờ khắc nào là không phán đoán ai mới thành tâm tôn kính, ai bề ngoài quý trọng bên trong khinh mạn, ai quan tâm đến gã, ai cười đểu gã trong bóng tối.
Trải qua nhiều năm tôi luyện bản năng này, gã đã hình thành nên thói quen nhìn mắt đoán ý, mà trong hơn hai mươi năm này, đối với một bên mặt gã, uy nghiêm không ở ý, chỉ có bốn người thật lòng tình nguyện nói chuyện với gã: Thái hậu, Phù Phong, Đường Tư, Hứa Lăng Vân.
Thái hậu với Phù Phong là bậc trưởng bối nhìn gã trưởng thành, Đường Tư đôi khi vẫn giữ vài phần e ngại, chỉ có mình Hứa Lăng Vân là tự nhiên như người thân đã quen biết hai đời rồi vậy.
Trừ những người đó ra, ngay cả Lâm Uyển chung chăn chung gối cùng gã cả đêm, thỉnh thoảng ánh mắt chỉ lướt qua nhau mà Lý Hiệu cũng có thể cảm nhận được nàng không thích gã. Nàng sống trong cung cứ nơm nớp lo sợ như người đi trên băng mỏng, cố gắng hết sức lấy lòng gã, làm gã vui, bên trong lại ôm mục đích bí mật không cho ai biết.
Điều này khiến Lý Hiệu không thích ở bên cạnh nàng thường xuyên, ánh mắt lúc nào cũng như đang bị người khác cầu khẩn kia luôn dễ khiến hắn phát bực.
Lý Hiệu đến bên cạnh bàn, trên bàn đặt một chén thuốc, một nghiên mực, một trang giấy, với một cuốn sách.
Cuốn sách kia chính là cuốn sử Ngu xưa nay Hứa Lăng Vân thường mang theo, trong sách toàn chữ viết nhỏ xíu, chữ màu đỏ là bút tích của Đại học sĩ Phù Phong. Lý Hiệu nhớ chính Phù Phong đã biên soạn cuốn sách này nhiều năm về trước. Bỗng nhiên, gã nhìn thấy chữ viết bằng mực đen không nhìn ra được bút pháp ở khoảng trắng bên cạnh.
“Chữ màu đen là ngươi viết à?” Lý Hiệu nói.
Hứa Lăng Vân lấy lại tinh thần, đáp: “Vâng.”
Lý Hiệu: “Không giống phong cách đương triều nhỉ.”
Hứa Lăng Vân ho khan vài tiếng, đáp: “Là chữ trên tấm thiệp mà Phù Phong tiên sinh tìm thấy, thiệp được viết bởi Trương Tín, một nhà thư pháp nổi tiếng chuyên viết chữ thảo vào thời Thống Lịch.”
Lý Hiệu: “Chưa từng nghe tên.”
Hứa Lăng Vân nói: “Ông ta vốn là tông chủ võ lâm thế gia ở Tây Xuyên, chính là cha của ưng nô Trương Mộ, bức ‘Thịnh Thế Thiên Hạ, Cẩm Tú Giang Sơn’ trên điện Diên Hòa năm đó chính là do nhà đại thư pháp Trương Tín này hạ bút.”
Lý Hiệu như hơi suy nghĩ, chậm rãi gật đầu: “Hiện giờ đã thay thành bức nào rồi? Cô lại chưa từng để ý.”
Hứa Lăng Vân nói: “Hiện tại đã đổi thành chữ của Trương Mộ: ‘Kim Qua Thiết Mã, Vĩnh Trấn Sơn Xuyên’.”
(ngựa sắt giáo vàng, mãi trấn non sông. Thư pháp nên mình dùng Hán Việt)Lý Hiệu lật một trang, hỏi: “Gia thế Trương Mộ lai lịch thế nào?”
Hứa Lăng Vân lại ho mấy tiếng, miễn cưỡng nói: “Trương Mộ là… năm ấy vốn là con trai của Trương Tín, mà nhà họ Trương lại chính là võ tôn thế gia. Vào thuở sơ khai lập quốc, Thái Tổ thống nhất mười lăm châu lãnh thổ, dù trong nước đã bình yên, nhưng giặc Hung Nô phương bắc vẫn luôn nhăm nhe nhòm ngó, chỉ chờ thời cơ thích hợp là vượt qua biên quan xâm phạm Trung Nguyên. Kinh thành liên tục chinh chiến mấy năm, đổ nát khắp chốn, chưa kịp tu sửa, Thái Tổ liền gửi gắm Thành Tổ nhỏ tuổi cho người bạn cũ là Trương Tín. Khi đó Trương Mộ mới mười lăm tuổi, Thành Tổ bốn tuổi… Không ngờ vào một đêm khuya đột nhiên xảy ra hỏa hoạn…”
Lý Hiệu bảo: “Ngươi không cần nói, cô tự đọc được, cô không có hứng nghe tên quỷ bệnh lao nhà ngươi kể chuyện.”
Hứa Lăng Vân lại khục khặc không ngừng, vừa ho vừa cười.
“Ở… Khụ khụ, ở phía sau, khả năng cao là bệ hạ không lật đúng chỗ…”
Lý Hiệu nói: “Cô tự xem tiếp là được, xem đến chỗ nào là đến chỗ đấy, ngươi cứ ngủ cho khỏe đi, ba ngày sau dưỡng bệnh xong thì theo cô đi săn thu.”
“Thật chứ?” Hứa Lăng Vân suýt nữa lại lăn xuống đất.
Lý Hiệu nói: “Vớ vẩn, vua không nói đùa, ngươi hỏi cái gì đấy? Thường ngày cô thật sự dung túng ngươi quá rồi!”
Bấy giờ Hứa Lăng Vân mới chịu im lặng.
Lý Hiệu lật một trang sách, tìm tới chỗ lần trước Hứa Lăng Vân đang kể dở – trận chiến buổi đêm ở Phong Quan.
Hứa Lăng Vân ho vài tiếng, mới yên tĩnh lại một chút, bỗng lại mở miệng: “Hôm đó Trương Mộ…”
Lý Hiệu: “Ngậm miệng.”
Hứa Lăng Vân khẽ cười, nói: “Thần cũng không nhớ rõ lắm trong sách viết thế nào.”