"Ha ha đương nhiên là đùa thôi! Đừng có làm ra cái mặt như sắp tận thế vậy chứ."
Nhìn bộ dạng như sắp tiễn biệt nhân gian của người trước mặt, Thẩm Tú Ni không kềm được mà phì cười một cái.
"Nhưng mà cũng không hẳn là đùa! Chị thật tình rất yêu chị ấy, không phải chỉ riêng chị, người trong Zeni ai cũng thế thôi."
Không đợi Ngân Hà kịp nói gì thêm, Thẩm Tú Ni đã tiếp tục, huyên thuyên như một người kể chuyện, nét mặt nhu hòa đi hẳn.
"Cậu biết vì sao Zeni Group lại được gọi là 'Ngôi nhà của những giấc mơ' không? Không đơn giản vì nó thỏa mãn giấc mộng thời trang của mọi người đâu, còn là vì nó giúp cho những nhà thiết kế trẻ như chúng tôi thỏa mãn với chính mong ước của mình."
Cô gái nhỏ hoài niệm mà cất giọng, cô đặt ra câu hỏi, nhưng cũng lại tự mình trả lời, như sợ người khác sẽ nói ra những điều sai trái với thứ mà cô vẫn xem là trân quý nhất 'Zeni Group' ngôi nhà của cô.
Suốt 10 năm ôm theo một giấc mộng nhưng thật đáng tiếc cô lại chẳng phải người giỏi giang. Vì sao con người ta chỉ nhớ tên ngọn núi cao nhất? Vì sao chỉ có người đứng đầu mới xứng đáng được lưu danh? Cô biết mình chẳng có nhiều tài năng nhưng cô có quyết tâm và sự cố gắng.
Mười năm nuôi một niềm tin khờ dại là chỉ cần cố gắng hết mình may mắn sẽ mỉm cười với cô. Lần xin việc thứ nhất thất bại, cô tự nhủ mình chưa có đủ thành ý. Lần xin việc thứ 2 thất bại cô tự nhủ mình chưa có đủ quyết tâm. Lần xin việc thứ 3 thất bại cô tự nhủ mình cần phải cố gắng hơn. Nhưng đến lần xin việc thứ 31 thì tất cả chỉ còn là tuyệt vọng. Cô quá thấp, cô không cao, mặt cô chỉ thanh thuần thay vì xinh đẹp. Người ta tốt nghiệp loại ưu cô thì loại trung bình... Nơi nào sẽ là chốn dung thân cho cô? Cố gắng nhiều như vậy, làm tốt nhiều việc như vậy sẽ có ít sao? Không đâu, đều chỉ là lừa người cả thôi.
Nhưng cho đến ngày hôm đó khi cô nhận được giấy trúng tuyển của 'Zeni Group' thì câu trả lời đó chính thức thay đổi rồi. Cô đã không tin vào mắt mình, mãi cho đến ngày nhận việc vẫn không tin, cô đứng trước mặt Lam Nguyệt Minh mờ mịt hỏi.
"Chẳng phải có rất nhiều người ưu tú hơn em sao? Tại sao chị lại chọn em?"
Lam Nguyệt Minh lúc đó đứng ở cửa sổ, ánh nắng chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặt trên người khiến nó như được dát lên một mớ ánh kim lấp lánh, tỏa ánh hào quang. Lam Nguyệt Minh nhẹ mỉm cười, tuy rực rỡ nhưng lại không hề kiêu ngạo. Cô ấy nói.
"Có biết vì sao bài phỏng vấn của tôi lại là gấp quần áo thay vì đặt câu hỏi không?"
Thẩm Tú Ni lắc đầu.
"Đó là bởi vì tôi không muốn thiên vị bất kỳ ai! Dẫu bạn có ngoại hình tốt hay học lực cao thì bạn cũng đều phải làm công việc này. Đa phần mọi người đều chỉ chú ý đến chiếc đồng hồ tính giờ, nhưng chỉ riêng em, người không bị bất kỳ thứ gì làm xao lãng, tỉ mỉ mà cố gắng xếp từng chiếc áo, chiếc quần, đây là công ty thời trang, nên thành ý đối với trang phục là điều đáng được quan tâm nhất chứ không phải thời gian hay thứ khác."
Lúc nghe xong điều này Thẩm Tú Ni mới giật mình tỉnh giấc. 'A! Hóa ra cô vẫn còn chỗ dung thân, hóa ra vẫn còn nơi chấp nhận cô một Thẩm Tú Ni ngoài cố gắng ra thì chẳng còn gì đặc biệt.'
"Có một điều mà mọi người không biết, 'Zeni Group' sở dĩ có tên là 'Zeni Group' mà không phải 'Zeni' là vì chị Nguyệt không xem đây là một công ty, mà là một gia đình. Chị ấy từng nói 'Zeni Group' không phải chỉ nhờ có chị ấy mà có thể đứng vững được mà là nhờ tất cả mọi người cùng nhau góp sức. Chúng tôi những người trẻ tuổi đã từng chẳng có chốn dung thân đã được chị ấy cứu rỗi. Trong lòng chúng tôi đều biết nếu nơi này không có chị ấy nữa thì chẳng còn là nhà, 'Ngôi nhà của những giấc mơ'."
Thẩm Tú Ni như rơi vào đường hầm ký ức, không ngừng đào ra những lời trong lòng, rồi đột ngột cô xoay người nắm chặt lấy hai tay của Ngân Hà, nắm thật chặt, thật chặt như sợ cậu sẽ vùng chạy trước những yêu cầu mà bản thân sắp sửa nêu ra.
"Nên chính vì vậy Ngân Hà à! Em thay bọn chị cứu lấy ngôi nhà này có được không? Cứu lấy Lam Nguyệt Minh, cứu lấy tổng tài của bọn chị."
"Sao ạ!"
Ngân hà bị điều Thẩm Tú Ni nói ra hù cho một trận, hơi sững người, bất ngờ đến độ tưởng là mình nghe nhầm.
"Em nhìn chị Nguyệt của bọn chị có vẻ tài giỏi, thông minh, hay đùa dai thế thôi nhưng thật ra cô ấy lại là một người đặc biệt gần gũi, cũng lại đặc biệt, đặc biệt ngốc."
Như trải qua cơn kích động, Thẩm tú Ni quay lại chỗ ngồi, thở dài một tiếng mà nói tiếp.
"Cô ấy có thể biết điều tất cả mọi người muốn, cũng biết điều tất cả mọi người cần. Nhưng chính cô ấy lại quên mất bản thân mình cần gì, muốn gì. Cô ấy cùng với một người đàn ông 10 năm, ngoài dung túng hắn ra thì chẳng hề có một chút cảm giác yêu thích nào, nhưng cô ấy vẫn vờ như không biết, mặc kệ hắn, nuông chiều hắn để hắn ngày càng lớn mạnh đến mức có thể gây sức ép lên trên cô ấy. Hắn yêu cầu cô ấy bỏ qua 'Zeni Group' trở về nhà làm vợ hiền của hắn, mà yêu cầu này có khác nào là hủy đi giấc mộng của cô ấy, tiền đồ của cô ấy đâu."
Thẩm Tú Ni càng nói trên tay cũng vô thức bóp chặt cốc sữa, khiến sữa bên trong gần như muốn trào ra ngoài. Mà Ngân Hà nghe lời cô nét mặt cũng càng ngày càng trở nên thâm trầm. Cậu chấn động, triệt để chấn động, thấp thoáng như có thứ gì nổ tung từ bên trong. Cậu và 'A Nguyệt' cách biệt 10 năm, mà trong 10 năm đó cô ấy lại bị một thằng đàn ông khác quấn lấy không ngừng gây sức ép? Ngân Hà không muốn, là không nỡ cũng không cam lòng. 'A Nguyệt' của cậu, một 'A Nguyệt' hoạt bát, một 'A Nguyệt' mỗi lần cười ánh mắt đều cong cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, 'A Nguyệt' trân bảo của cậu tại sao hắn dám?
Từng lời Thẩm Tú Ni nói ra như vang vọng lại trong cõi lòng cậu, càng như những tảng đá sức nặng ngàn cân gia tăng trọng lượng dần lên trong cõi lòng Ngân Hà, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt, tựa hồ có thể siết chặt đến độ vỡ ra máu. Trong đầu cậu như có một giọng nói vang vọng lên từ cõi xa xăm đen tối kêu gọi cậu.
'Kẻ nào muốn bẻ đi đôi cánh tự do của A Nguyệt thì nhất định phải phá hủy hắn!'
"Nên Ngân Hà à! Giúp bọn chị đoạt lại chị Nguyệt từ tay hắn đi, tên khốn kiếp Dương Hiếu Nghĩa ấy không xứng với chị ấy! Chị ấy xứng đáng có được hạnh phúc."
Thẩm Tú Ni nhìn Ngân Hà với đôi mắt rực cháy. Làm gì có ai rõ ràng ý nghĩa tồn tại của bản thân Lam Nguyệt Minh so với 'Zeni Group' càng quan trọng hơn bằng người ở nơi này. Người ở 'Zeni Group' đều rõ ràng , họ đều mong tổng tài của họ luôn tồn tại trong trạng thái tốt nhất. Nhưng so với thiết kế, người Lam Nguyệt Minh thật tâm yêu thích càng ít hơn, gần như là không có, cô hệt như một kẻ lãnh cảm