Dưới tán anh đào dày rộng, những tầng lá xanh tươi, mấy chú chim vui đùa 'chích, chích' trên cành dường như khúc khích tiếng cười. Mặt trời tròn to chói chang hệt như quả cầu lửa kiêu ngạo tém qua tầng tầng mây trắng mà phóng xuống mặt đất những mũi tên nhiệt nóng kinh người.
Càng về trưa nhiệt độ càng lên cao không ít, mọi người xung quanh lễ hội cũng thưa dần vì tìm nơi tránh nóng trong các mái hiên. Thành ra xung quanh bãi cỏ vốn đông đúc hiện tại cũng chỉ còn sót lại hai thành phần cá biệt không bị cái nóng quấy nhiễu mà thôi.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng dồn ép cậu thiếu niên áo khoác vàng đến sát rạt vào gốc cây. Một tay hắn chế trụ khớp hàm cậu thiếu niên, tay còn lại đưa lên tháo ra chiếc kính màu trà nãy giờ vẫn đang an vị trên khuôn mặt xuất chúng kia.
Đôi mắt màu nâu đậm của hắn bại lộ, dưới ánh dương nó ánh lên lấp lánh, nó toát một chút vẻ mơ màng không quá hợp với khí chất kiêu ngạo mà gã luôn mang trên người. Nét mặt vẫn khinh khỉnh đầy ý vị, gã nheo đôi mắt đẹp đẽ của bản thân lại thành một đường hẹp dài cố tỏ ra như mình là một con sói đi săn, dùng đôi mắt híp mà lườm nguýt con mồi tội nghiệp vẫn đang cố gắng vùng vẫy.
Trong không gian tưởng chừng như im lặng chỉ còn sót mại mỗi tiếng lá rơi xào xạc, Dương Hiếu Nghĩa chậm rãi cất giọng thị uy:
"Hừ! Cậu là Ngân Hà?"
Ngân Hà khớp hàm bị chế trụ có chút đau đớn, đôi mày chậm rãi nhíu lại ẩn ẩn hiện lên chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh gật đầu một cái.
"Nguyệt Minh gần đây thường hay nhắc đến cậu ở trước mặt bác trai! Một người đối với thế sự trước nay đều lạnh nhạt như cô ấy vốn chưa từng thể hiện cảm xúc như vậy với người khác bao giờ. Nói xem, có phải vì trúng bùa chú gì ở nơi cậu hay không?"
Nói rồi, chưa đợi Ngân Hà phản ứng gì thêm gã lại tiếp tục.
"Gương mặt thế này quả nhiên nam nữ bất phân, bác Lam chính trực dễ gạt nhưng tôi thì không. Để tôi kiểm tra thử xem cậu là nam hay nữ?"
Ngân Hà có chút khó hiểu nhìn Dương Hiếu Nghĩa 'nam nữ bất phân?' cậu có từng nói mình là con gái sao? Tên này chạy đến đây phát điên với cậu cái gì vậy. Dọa cậu run cầm cập luôn này.
Gần đây bị làm sao thế này? Có thù với đàn ông hay sao mà toàn bị mấy gã này đòi kiểm tra giới tính. Ngân Hà đột nhiên muốn phản kháng, nhưng cậu lại chợt nhớ đến tình hình lúc trước với Lam Anh Kỳ, càng phản kháng hắn lại càng hăng máu. Người ta bảo con người trải qua một số chuyện cũng sẽ nhiều thêm một chút kinh nghiệm, Ngân Hà dại gì lại dẫm lên vết xe đổ kia thêm một lần?
Có một đề bài thế này, hỏi bạn có bao nhiêu vốn trong một cuộc đầu tư? Và sẽ dùng số vốn đó như thế nào vào một mục đích gì? Ngân Hà có vốn sao? Cậu có chứ, tuy là khá ít nhưng tại sao lại ngại ngần? Dù gì người ở trước mắt cũng không phải kẻ đáng để cậu phải sợ hãi. Kẻ trước mắt chính là xích sắt trói chặt A Nguyệt. Cứ như thế vốn liếng trong người Ngân Hà lại càng nhiều thêm một khoảng hận thù.
Ngân Hà động viên mình nuốt sợ hãi vào trong. Trong đầu cậu bất chợt lóe lên một suy nghĩ có phần táo bạo .
'Nếu hắn ta đã muốn kiểm tra thì mình giúp hắn một tay vậy.'
Cậu chớp chớp đôi mắt thỏ con to tròn ươn ướt, nhìn thẳng vào mặt Dương Hiếu Nghĩa, tỏ ra vô cùng sợ sệt, thân thể mềm yếu như có thể bất chợt sẽ tan ra thành nước. Khuôn miệng vô thức thốt ra vài tiếng cầu xin.
"Anh muốn làm gì? Tôi sẽ la lên đấy...Đừng mà...!"
Nhưng cho đến khi bàn tay của Dương Hiếu Nghĩa nặng nề chạm lên ngực cậu, Ngân Hà lại âm thầm cuối đầu mà nâng cao khóe miệng. Tựa như con thỏ nhỏ thành công đùa giỡn cáo già ngu ngốc.
"Hức...hức ! Hiện...hiện tại...anh đã...xác định được hay chưa?"
Ngân Hà cất giọng run rẩy, khóe mắt cũng bắt đầu sóng sánh nước, nhưng lại là dùng chất giọng trong trẻo nhất khả ái nhất mà hỏi.
Mà hiện tại vẻ mặt Dương Hiếu Nghĩa thì lại chật vật vô cùng. Ngay thời khắc gã định chạm tay vào ngực Ngân Hà hắn liền cảm thấy bản thân thật có chút biếи ŧɦái, nhưng gã không thể dừng lại. Dương Hiếu Nghĩa tự động viên chính mình, vì Nguyệt Minh, gã phải vạch rõ bộ mặt thật của tên này. Tay gã di chuyển đến ngực của Ngân Hà, chỉ thấy cậu hơi né tránh, nhưng hắn rất nhanh đã đuổi kịp, gã nhếch mép nở một nụ cười đầy thâm ý, cơ mà vốn tưởng là sẽ chạm vào một vùng bằng phẳng, ai ngờ lại chạm trúng một vùng mềm mại nhô lên.
Khoảng khắc đó tựa hồ dừng lại, đất trời giống như sụp xuống. Dương Hiếu Nghĩa bị ám ảnh bản năng, gã luôn xem mình là vương tử cao ngạo thanh nhã, vậy mà hiện tại lại làm ra chuyện vô liêm sỉ thế này. Gã vừa chạm vào ngực một cô gái đó.
Dương Hiếu Nghĩa liền bị dọa sợ liền buông tay, lùi về sau vài bước.
Nhưng Ngân Hà lại chẳng dễ dàng tha cho gã, trong lòng cậu không khỏi phì cười. Lúc nãy, nhân lúc Dương Hiếu Nghĩa cứ nhìn chằm chằm mình, Ngân Hà liền dùng bánh bao ăn còn dư nhét vào bên túi áo bên trong áo khoác, vốn là chỉ muốn thử vận may ai dè gã lại bị dọa sợ lùi bước. Ngân Hà thừa thắng xông lên, đuổi theo bước chân Dương Hiếu Nghĩa mà tiến lên một bước:
"Tay anh...làm sao vậy? Anh... anh đói sao? Bà tôi nói...nhịn đói sẽ run tay đấy."
Ngân Hà từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ một bộ dáng ngoan ngoãn, rụt rè như bị dọa sợ sắp khóc lên, lại như nai con ngại ngùng muốn tiến thêm một bước, nhưng lại ngại ngùng tiếng lá khô kêu.
Cậu nhìn vào cánh tay đang run rẩy kịch liệt kia của Dương Hiếu Nghĩa bất chợt vẻ mặt trở nên có chút mâu thuẫn mà mở miệng hỏi han. Nói rồi, cậu cuối người cầm lên chiếc hộp chứa thức ăn lúc trước vừa đóng lại, cậu mở hộp tiến thêm vài bước đến sát rạt bên người Dương Hiếu Nghĩa.
Ngân Hà hơi nghiêng đầu ngại ngùng chìa chiếc hộp thức ăn về phía hắn, muốn nhìn thấy thánh mẫu bạch liên hoa gì gì đó trong tiểu thuyết tiên hiệp hiển linh không? Tôi đây liền cho anh ở đây chứng kiến sự hiển linh này, cho anh sợ chết khiếp, Ngân Hà thầm nghĩ, rồi mở miệng:
"Anh...muốn ăn...một chút chứ?"
Dương Hiếu Nghĩa bị gương mặt đầy nét ngây thơ của người trước mặt dọa sợ rồi, vừa sợ vừa cảm thấy mâu thuẫn đầy đầu. Mình khi nãy đối xử với cậu ta bất nhã như vậy hiện tại còn mời mình ăn là cái thể loại thần kỳ gì đây? Chẳng lẽ thức ăn có độc. Trong đầu Dương Hiếu Nghĩa bất giác chạy ra rất nhiều dòng chữ tiêu đề 'lý do' nhưng không có cái nào mà hắn cho là hợp lý.
Dương Hiếu Nghĩa lắc lắc đầu, cố gắng xua đi đồng suy nghĩ không đâu, cố tỏ vẻ trấn định, vừa mở miệng định nói 'Không cần' thì một miếng tôm chiên đã đưa đến miệng, gã trong vô thức cũng rất phối hợp mà cắn xuống, ngay lập tức phát ra một chút âm thanh giòn tan, nước sốt cay cay ngọt ngọt theo khóe miệng Dương Hiếu Nghĩa vô tình mà tươm ra một ít, liền được Ngân Hà dùng ngón tay trắng nõn lau đi.
"Ngon không?"
Cậu hỏi gã. Đôi mắt tròn tròn mở to hết cỡ như thỏ con chờ mong khen thưởng.
Dương Hiếu