"Chị có biết không? Hôm nay Lam Anh Kỳ cõng Lam Đào về nhà đấy! Kỳ thực em nghĩ quan hệ của bọn họ cũng không tệ đến như vậy."
Cơm nước xong xuôi, Ngân Hà hí ha hí hửng trèo lên xe của Lam Nguyệt Minh đợi cô đưa về.
Lam Nguyệt Minh thấy dạo gần đây tâm tình Ngân Hà có phần khởi sắc, cũng vui vẻ cởi mở hơn. Có việc gì cũng đều không dấu diếm liền tìm cô nói chuyện. Xem ra cậu nhóc có phần dựa dẫm vào mình. Suy nghĩ này làm tâm tình phiền não mấy ngày hôm nay do công của cô thư thả đi không ít.
"Ừ! Kỳ thực trước đây không như thế! Chỉ là từ lúc chị du học bên Pháp về thì đột nhiên lại trở nên như vậy. Lam Anh Kỳ lúc trước tuy có chút ngốc nhưng cũng không cáu gắt, nghiện bạo lực như hiện tại... Nghĩ chắc cũng tại do chuyện kia mà thành!"
Lam Nguyệt Minh trả lời cậu.
"Vậy ạ!"
Ngân Hà nhẹ giọng. Cậu cũng không hỏi chuyện kia mà Lam Nguyệt Minh nhắc đến là gì, vì cậu biết cô nhất định sẽ kể cho mình nghe.
"Thật ra...Bọn nó cũng đều là những đứa trẻ tội nghiệp!"
Lam Nguyệt Minh khởi động xe, trong đầu miên man suy ngẫm.
"Em biết Lam Đào không thể nói chuyện mà... Cũng đều do những chuyện thương đau ngày nhỏ mà thành."
Lúc Ngân Hà nghĩ Lam Nguyệt Minh sẽ không nói chuyện nữa thì cô lại đột nhiên lên tiếng, chậm rãi kể về một câu chuyện xưa...
"Thật ra Lam Anh Kỳ và Lam Đào không phải anh em ruột, Lam Đào là con riêng của mẹ kế Lam Anh Kỳ. Lúc chị còn nhỏ lắm thì có một lần chú của chị dắt về một người phụ nữ, nói là muốn cưới làm vợ, người này chính là mẹ của Lam Đào."
Cô vừa kể vừa lái xe, tuy vậy tay lái vẫn rất chuyên nghiệp vững vàng. Chốc chốc lại nhìn sang Ngân Hà vẫn đang chăm chú lắng nghe cô kể chuyện, nét mặt có chút ngây ngốc vừa buồn cười lại đáng yêu, thật sự muốn quay người ôm ấp cưng chiều. Nhưng thiết nghĩ bản thân đã là một người trưởng thành có đủ năng lực tư duy và tính tự chủ, cô dặn lòng, phải cố kềm chế mà tiếp tục kể chuyện.
" Vợ trước của chú chị từ lúc sinh ra Lam Anh Kỳ đã không may qua đời, chú chị buồn bã một thời gian dài cho đến khi gặp được người phụ nữ đó. Thấy vậy, cha của chị cũng vì thương em trai mà liền tác thành cho chú ấy, nghe nói trước đây họ đã gặp nhau ở một quán ăn nhỏ. Thấy một người phụ nữ vóc người bé nhỏ nhưng lại chịu thương chịu khó làm việc, lại nhanh nhẹn gấp mấy lần nhân viên nam trong quán nên đâm ra chú chị ấn tượng cô ấy lắm, cứ đến quán suốt, sau thời gian tiếp xúc lại bị tánh nết hiền lành của cô ấy làm cho run động nên mới quyết định tiến xa hơn."
Lam Nguyệt Minh nghỉ ngơi một lúc rồi nói tiếp.
"Mà người phụ này số phận cũng thật hổ cực, 19 tuổi đã bị cha mẹ ép gả ra ngoài, lúc sinh con còn bị chồng cũ đánh đập dã man, mà đứa bé lúc này là Lam Đào còn rất nhỏ đã thường xuyên bị cha ruột bạo hành, nhốt vào củi, thật tội thằng bé. Từ đó nó cũng đâm ra có chứng trở ngại giao tiếp không còn có thể nói ra được một lời nào, đến lúc Lam Đào 5 tuổi thì hai mẹ con cùng nhau bỏ trốn lên thành phố này, cũng may gặp được chú chị. Sau khi cưới, gia đình họ sống cũng hạnh phúc lắm, mà tên nhóc Lam Anh Kỳ thường xuyên lủi thủi một mình đến hiện tại có đứa em trai nhỏ hơn mình vài tuổi liền thích cực, cứ bám chặt lấy không phút nào rời ra. Mà cũng thật thần kỳ Lam Đào từ nhỏ đến lớn không mở miệng một lần, vậy mà sau đó lại giao tiếp được với Lam Anh Kỳ . Cứ kêu anh hai, anh hai suốt. Mãi cho đến lúc Lam Anh Kỳ học năm cuối cấp 2."
Kể đến đây Lam Nguyệt Minh lại ngừng lại, nét mặt trở nên âm trầm hẳn đi.
"Đã có chuyện gì xảy ra sao ạ?"
Ngân Hà nhíu mày lo lắng hỏi.
"Lúc đó đang là độ nổi loạn thì đi, rất dễ bị kích động, hai anh em nó cứ suốt ngày dính lấy nhau như thế, liền rước vào người không ít các lời trêu ghẹo không mấy thiện cảm. Lam Anh Kỳ giận dỗi đi gây chuyện khắp nơi, một thời gian cũng hoàn toàn tách ra khỏi Lam Đào, để cậu nhóc phải về nhà một mình liên tục suốt mấy hôm, không ngờ hôm đó lại bị bọn hay cùng Lam Anh Kỳ gây chuyện vớ được, liền bị đánh một trận vì lý do nó là em của Lam Anh Kỳ. Lam Anh Kỳ khi đó tức tối muốn báo thù, gây nên một trận sống mái, đến độ vỡ đầu phải nằm viện cả tháng trời... Lúc đó cũng trùng với thời gian chị đi du học, lúc về thì thằng bé Lam Anh Kỳ đã ương ương dỡ dỡ thế rồi. Lúc trước luôn Đào Đào, Đào Đào...Giờ lại bảo nó chẳng phải em trai mình. Thật quá ư là dối lòng."
Lam Nguyệt Minh cười khổ mà kết thúc chuyện xưa này. Nhìn sang lại thấy Ngân Hà đăm chiêu như ông cụ non ngồi ngẩn người.
"Suy nghĩ gì đấy?"
Cô hỏi cậu.
"Không! Chỉ là em thấy Lam Anh Kỳ rất Tsun*... Có khi nào cậu ấy lại nghĩ tách Lam Đào ra khỏi mình thì thằng bé sẽ được an toàn hơn không? Vì dù gì cậu ta cũng là thành phần hay gây chuyện."
Ngân Hà bị hỏi, có chút giật mình nhưng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Nghe cũng hợp lý phết, xem ra em hiểu nó còn hơn vị rồi đấy."
Lam Nguyệt Minh nửa câu đầu đứng đắng nữa câu sau lại chuyển giọng pha chút mùi vị ghen tuông nhàn nhạt, cũng không biết là ghen với ai.
"Không phải em hiểu cậu ấy đâu, mà chỉ tại Lam Anh Kỳ thuộc típ người dễ đoán thôi..."
Ngân Hà vội vàng biện hộ.
"Chị biết mà, trêu em thôi. Ai bảo lúc em khẩn trương lại đáng yêu như vậy chứ làm gì."
Lam Nguyệt Minh cười hì hì gian xảo.
Ngân Hà nghe mà chỉ biết đưa tay che lấy vành tai đỏ bừng, bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi mà quay đầu không thèm nhìn người cứ thích trêu chọc mình bên cạnh.
.
Sau buổi tối ngày hôm đó Ngân Hà liền nhận ra một sự thật đau lòng rằng không biết vì cớ gì quan hệ giữa Lam Anh Kỳ cùng Lam Đào ngày càng trở nên tệ hại, tệ hại đến độ Lam Anh Kỳ xem Lam Đào hệt như không khí, cũng chẳng thèm la mắng như ngày thường...
Mà Lam Anh Kỳ lơ Lam Đào thì thôi đi, cậu biết giữa bọn họ có khúc mắc, nhưng vì cớ gì Lam Anh Kỳ cũng lơ luôn cậu?
Lúc ăn trưa ở trường Ngân Hà liền tươi roi rói cười hòa hảo với hắn nhưng hắn lại lơ đẹp, cậu khó hiểu chạy theo sau hắn, lại thấy hắn rẽ vào lối cũ lên sân thượng nên cũng đi theo định bụng sẽ hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
"Lam Anh Kỳ!"
Cậu gọi với theo.
"Chuyện gì?"
Hắn bực bội quay người hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại lơ tôi cùng Lam Đào?"
"Lam Đào, Lam Đào, Lam Đào, suốt ngày Lam Đào! Bộ cậu nhận được phước lành từ nó nên mê mệt rồi hả?"
Lam Anh Kỳ đột nhiên như uống phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nổi điên lên bước đến nắm lấy vai cậu, dồn cậu vào tường một phát thật mạnh.
"Tôi không có! Tôi chỉ lo lắng..."
Ngân Hà đau đớn nhíu mày, đột nhiên trong đầu cậu lại hiện lên một đoạn ký ức chẳng mấy tốt đẹp về chuyện trước đây giữa cậu cùng Lam