Ngân Hà lườm hai tên trước mặt đang ngọt ngào chia sẻ cơm hộp mà cậu làm hôm nay. Vừa ăn vừa giở trò chim chuột cười tít cả mắt lại.
Ngân Hà trưng ra một biểu tình khinh bỉ, huề nhau cũng nhanh ghê cơ! Bất quá còn có một chuyện mà Ngân Hà muốn xác định lại.
Cậu đi đến cạnh Lam Đào đưa tay vịn cần cổ nó hơi kéo về phía mình, cúi đầu ngửi ngửi tóc nó.
Lam Anh Kỳ bị hành động bất ngờ của Ngân Hà dọa cho một trận, nhanh chóng giành lại Lam Đào từ trong tay cậu. Không những vậy, hắn còn mang Lam Đào dấu ra đằng sau lưng mình, vẻ mặt đề phòng nhìn Ngân Hà.
"Cậu làm cái gì đó?"
"Ngửi! Tôi muốn làm rõ một một số việc."
Ngân Hà đầy một mặt ý vị thâm trường nhìn hắn.
"Làm rõ cái gì cơ?"
Lam Anh Kỳ nghi hoặc nhìn cậu.
"Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao cậu thích cắn tôi, hiện tại rốt cuộc đã hiểu."
Ngân Hà chỉ vào cổ mình, hất mặt về phía Lam Đào một cái, sau đó lại chuyển hướng sang hỏi nó.
"Em dùng dầu gội của hãng Y đúng không?"
Lam Đào tròn mắt gật đầu với cậu, chầm chậm nói.
"Có... mùi... như... bánh... kẹo... em rất thích! Anh... hai cũng... rất thích, lúc... nhỏ mỗi ..lần em gội đầu ...xong anh hai... đều bảo... muốn ăn tóc em."
"Thảo nào ông anh cún già của em lại... À mà thôi!"
Ngân Hà phì cười nhìn lam Anh Kỳ một cái tỏ vẻ biết tuốt tất cả rồi, mau đến đến mà mua chuộc ông đi.
"Cậu!"
Lam Anh Kỳ đương nhiên hiểu Ngân Hà đang nói đến điều gì, trước kia hắn vì rối rắm mà nhiều lần ngửi nhầm Ngân Hà thành Lam Đào mà đi cắn người ta, nhưng cũng chính vì lý do này mới khiến hắn dần nhận ra bản chất thật sự của vấn đề, mà hiện tại điều này lại trở thành mấu chốt để Ngân Hà nắm lấy đuôi hắn, khiến hắn nghẹn đỏ mặt cũng chẳng dám mở miệng.
Đúng lúc này tiếng chuông tin nhắn 'tin tin' hai tiếng vang lên. Nhìn thấy Ngân Hà vì chú ý tin nhắn mà lơ là chuyện của hắn, Lam Anh Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn như giữa sa mạc nhìn thấy được ốc đảo, liền nôn nóng.
"Đi đi! Nhất định là tin nhắn của chị tớ, tìm một góc tốt mà nói chuyện đi, đừng có mà quay về nữa!"
Nhìn bản mặt xua đuổi của Lam Anh Kỳ, Ngân Hà thật muốn phì cười. Cậu mắng hắn ấu trĩ rồi đi sang một góc trả lời tin nhắn với Lam Nguyệt Minh.
.
"Sao vậy? Chưa cuối tuần lại muốn đi siêu thị?"
Lam Nguyệt Minh nhìn Ngân Hà đang chọn chọn lựa lựa ở quầy dầu gội, sữa tắm hiếu kỳ hỏi. Lúc trưa nhắn tin cùng cậu thì Ngân Hà lại bất ngờ rủ cô đi siêu thị, nhân lúc không có đơn hàng mới nên cô liền đồng ý.
"Em muốn thay đổi sản phẩm tắm gội thôi!"
Ngân Hà chu môi phiền não nói.
"Sao vậy?"
Lam Nguyệt Minh từ phía sau xoa đầu cậu, làm giãn bớt biểu tình bên mặt Ngân Hà.
"Để tránh tên ngốc nào đó nghĩ em là bánh ngọt rồi cắn suốt!"
Ngân Hà ghét bỏ nói.
"Nó lại bắt nạt em nữa à? Để về nhà chị hỏi tội nó."
Nghe Ngân Hà nói Lam Nguyệt Minh liền kéo cậu lại xem xét xem có mất miếng thịt, xướt miếng da nào không.
"Em không có sao hết! Hì..."
Nhìn thấy Lam Nguyệt Minh lo lắng cho mình Ngân Hà đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, cậu cầm lên hai cái chai đưa cho Lam Nguyệt Minh.
"Chị thấy thích mùi nào hơn?"
"Chẳng phải em dùng dùng sao? Hỏi ý chị làm gì?"
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Lam Nguyệt Minh vẫn cầm lấy một lọ trong số đó lên xem.
"Đương nhiên là phải hỏi ý chị rồi! Bởi vì em sẽ không thể nào dùng thứ mà chị không thích được !"
Ngân Hà nhìn cô, đôi mắt chứa đựng thâm tình, cậu nói.
"Đồ ngốc này, càng ngày càng dẻo miệng rồi! Được đến đây, chị thưởng cho em.'
Lam Nguyệt Minh bị Ngân Hà chọc cho đầy một bụng ý cười vẫy vẫy tay gọi cậu sát lại một chút, nhân lúc Ngân Hà ngơ ngác tiến đến thì bất ngờ hôn lên môi cậu một cái thật kêu.
'Chóc.'
Ngân Hà bị hôn bất ngờ, đỏ đỏ đôi tai hồng hồng đôi má, cười thẹn thùng dấu mặt đi sau lớp áo khoác, ngại ngùng tiếp tục chọn dầu gội.
"À đúng rồi cuối tuần này em có thời gian không?"
Lam Nguyệt Minh đột nhiên nói.
"Có ạ!"
Đối với cô cậu đương nhiên dư giả thời gian rồi.
"Đến nhà chị dùng cơm đi!"
'Phịch'
Lam Nguyệt Minh vừa nói xong chai dầu gội trên tay Ngân Hà liền theo đó rớt xuống.
"Sao sao...sao ạ!"
Cậu luốn cuống trước lời mời của Lam Nguyệt Minh khẩn trương lắp bắp.
"Đến nhà chị dùng cơm! Hôm đó là tết Trung Thu mà, ăn cơm một mình thì chán lắm."
Lam Nguyệt Minh giải thích.
"Em...em đi được sao ạ?"
Ngân Hà có chút khó tin.
"Ngốc!"
Cô gõ nhẹ lên trán cậu.
"Làm gì mà em không được đi? Suy nghĩ không đâu nữa rồi!"
Ánh mắt thật chân thành của Lam Nguyệt Minh khiến Ngân Hà chìm sâu vào rung động nhưng đó là trước khi cô kịp nói đến câu tiếp theo.
"Nhưng là có một chuyện phải ủy khuất em rồi..."
Thật ra cô vẫn chưa nói với Lam Húc Toàn về giới tính thật của Ngân Hà nữa, thật là nan giải quá. Cô biết bản thân thật quá đáng với Ngân