"Ngân Hà! Em có sao không? Mau trả lời chị đi! Ngân Hà."
Lam Nguyệt Minh dùng sức lay Ngân Hà vẫn không có chút động tĩnh nào từ nãy đến giờ. Bên cạnh là những chiếc thùng cạc tông to nhỏ bất quy tắc đang đổ ra lênh láng trên nền đất cùng với cơ thể mềm oặt của Ngân Hà.
Bất giác sự bất động biến thành run rẩy, Ngân Hà kịch liệt run rẩy, cuộn lại tứ chi, móng tay bấu vào da thịt chặt đến độ muốn bật máu. Nơi cổ họng mơ hồ phát ra tiếng kêu rên.
"Đừng ...mà, mẹ ơi!"
Lam Nguyệt Minh ngày thường bình tĩnh, hiện tại cũng bị dọa đến độ luống cuống chân tay. Mà bên cạnh cô Dương Hiếu Nghĩa không biết từ đâu xông ra muốn chạm vào Ngân Hà.
"Anh làm cái gì vậy?"
Cánh tay Dương Hiếu Nghĩa chưa kịp chạm vào thì đã bị Lam Nguyệt Minh gạt ra bằng một lực không hề nhẹ. Cô phẫn nộ gầm lên như thú mẹ bảo vệ con.
"Anh cảm thấy em ấy nằm như vậy sẽ rất lạnh, nên chỉ... Em ấy... Em ấy đang run rẩy."
Gã không tài nào miêu tả được cảm xúc hiện tại của chính mình, gã lắp bắp, gã sợ hãi. Phải! gã cũng sợ hãi không kém gì Lam Nguyệt Minh. Gã muốn giúp đỡ nhưng lại quên mình đóng vai một kẻ xấu quá lâu, lâu đến độ mọi hành động của gã đều khiến người khác nghi ngờ.
Lam Nguyệt Minh bừng tỉnh đôi chút sau lời nói của Dương Hiếu Nghĩa, cô nhanh chóng bế người con trai đang nằm dưới đất dậy, ôm vào lòng.
Lúc này Lam Nguyệt Minh mới giật mình nhận ra toàn thân Ngân Hà đã trở nên lạnh toát, nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi đến độ ướt đẫm cả lớp áo dầy.
Lam Nguyệt Minh dường như nhận ra điều gì đó, trạng thái hiện tại giống hệt như hôm đến công ty cô lần đầu vậy.
Lam Nguyệt Minh nhanh chóng mang Ngân Hà đến phòng mình, nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống giường rồi nhấn nút gọi bác sĩ riêng. Cô không muốn di chuyển cậu quá nhiều trong trạng thái tinh thần không tỉnh táo thế này.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh toát của Ngân Hà vẫn đang bất tỉnh. Cố gắng gỡ ra từng ngón tay đang bấu chặt vào da thịt. Cô khẽ thì thầm như trấn an, dẫu chẳng biết Ngân Hà có thể nghe thấy lời cô nói hay không.
"Yên tâm đi, có chị ở đây rồi! Em nhất định không sao.!"
Ngân Hà bên này cũng chẳng hề có thêm bất kỳ phản ứng nào, cơ thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt, nhanh như chớp lại biến thành vùng vẫy như muốn thoát ra. Lời rầm rì trong miệng không hề dứt.
"Mẹ... Con sợ! Đừng mà... con sợ thùng giấy, đừng mà... mẹ! Đừng bỏ con vào thùng giấy..."
Tuy rất khẽ nhưng trong không gian yên lặng thì Lam Nguyệt Minh vẫn có thể rõ ràng nghe được tất cả.
Bờ môi run run trở nên tái nhợt, chẳng thốt thành lời. Cô quả thật chẳng thể nào thốt ra thêm bất kỳ lời trấn an nào nữa vì giờ đây đại não cô đã hoàn toàn bị lấp kín bởi những đoạn rêи ɾỉ mơ hồ kia.
Thùng giấy?
Đừng bỏ con vào thùng giấy?
Cô ước chi tai mình kém hơn để có thể danh chính ngôn thuận mà thốt ra hai chữ 'nghe lầm'.
Nếu không có khởi điểm thì làm sao lại có kết quả hiện tại này. Trong lòng Ngân Hà có một cái bóng ma to tướng như thế có thể cũng bởi nguyên nhân này mà ra, còn cậu thì chỉ biết trốn tránh, che dấu nó ở tận cùng sâu thẳm để nó không ngừng dày vò chính mình.
Cô không hiểu cũng chưa từng trải qua tuổi thơ cùng Ngân hà, nhưng cô có thể thông qua lời nỉ non cầu xin kia mà cảm nhận được, đó là cỡ nào cô độc cùng đau thương khi bị chính mẹ ruột đối xử với mình như vậy.
Hèn gì khi đối mặt với mẹ mình Ngân Hà lại cứng còng cả mình mẩy, xa cách cùng sợ sệt đến vậy.
"Chị xin lỗi Ngân Hà, chị không nên đưa em vào nơi đó! Chị xin lỗi, mau tỉnh lại đi có được không?"
Lam Nguyệt Minh như thể cầu xin mà ôm ghì lấy cơ thể Ngân Hà, không ngừng tự trách.
Nếu lúc đó cô không hăng trí dẫn Ngân Hà đến nhà kho, nếu lúc đó cô tinh ý phát hiện ra Ngân Hà nảy sinh sợ hãi với những chiếc thúng này...
Nhưng Lam Nguyệt Minh nhanh chóng nhận ra nhân sinh này không có nếu như, nên con người chỉ có thể tận lực sửa chữa lỗi lầm của mình mà thôi.
Khóe mắt ướt ướt, đã thật lâu Lam Nguyệt Minh chưa hề nhỏ một giọt nước mắt thật lòng nào, nhưng hiện tại lại không tài nào kềm được.
.
1 tiếng trước.
Lam Nguyệt Minh sau khi giúp chị họ rửa chén thì hí ha hí hửng nói với chị họ muốn dẫn Ngân Hà đến nhà kho chơi, sau đó liền chạy lên phòng khách.
"Chị có một món đồ muốn cho em!"
Cô vừa kéo tay Ngân Hà vừa nói.
"Cái gì vậy chị?"
Ngân Hà tròn mắt tò mò hỏi.
"Đến nơi rồi sẽ lấy cho em xem."
Lam Nguyệt Minh ra vẻ thần bí nói.
Đi qua mấy dãy hành lang, Lam Nguyệt Minh dắt cậu xuyên qua một bãi cỏ xanh rì. Một cơn gió khẽ khàng thổi qua khiến những ngọn lung lay nhè nhẹ, như đang vui đùa vẫy tay cùng ngọn gió.
Mà ở giữa bãi cỏ xanh rì ấy, một căn phòng phủ kín dây thường xuân như nhô ra khỏi kiến trúc tráng lệ của toàn biệt thự, tách biệt và âu sầu nằm đó, cùng cánh cửa phủ bụi.
"Lại đây!"
Lam Nguyệt Minh tiến lên phía trước vẫy tay gọi cậu.
Khi cánh cửa phủ đầy vết tích tháng năm vang lên một tiếng 'két' khô khốc từ từ mở ra, Ngân Hà đang tiến lại gần, nhưng trong phút chốc cậu lại lùi về phía sau vài bước.
'Thùng giấy', thật nhiều thùng giấy.
Trong lòng Ngân Hà nhanh chóng bị cảm xúc hoang mang phủ lấy, cả thân người phút chốc run rẩy như nhiễm phải chấn động mà khẽ khàn lung lay.
Trước